SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 297

Thật ra, Hạ Mạt cũng giận chính cô, nếu từ đầu cô không ích kỷ,

không chỉ chăm chăm nghĩ riêng cho gia đình mình, nếu cô đủ kiên trì cự
tuyệt, chống đối việc để Lạc Hi ra đi, có lẽ mọi việc đã không xảy ra như
vậy. Cho dù bố mẹ nuôi cô có thất nghiệp, lẽ nào thật sự không thể tìm
được một công việc khác sao? Cho dù bố nuôi cô không tìm được việc gì đi
nữa, thì cô vẫn có thể đi làm nuôi cả nhà cơ mà. Nếu chỉ quen dựa dẫm vào
người khác, cô sẽ tự mất khả năng tự đi bằng chính đôi chân của mình, nếu
cô sớm biết đạo lý này, có lẽ bi kịch kia đã không xảy ra.

“Chỉ là giận cá chém thớt thôi sao?”

Âu Thần nghẹt thở, đôi mắt vụt qua một tia sáng.

“…”

“Vậy là, những câu em nói đó, chỉ là cố ý chọc giận anh, đúng

không?” Đôi môi Âu Thần trắng bệch, anh dán mắt nhìn cô,

“Câu nào?” Cô nhìn anh, chậm rãi hỏi.

Âu Thần yên lặng hồi lâu, những câu nói ngày xưa của Hạ Mạt như

những mũi kim tẩm độc đâm thẳng vào trái tim anh, mỗi từ, mỗi chữ trong
câu nói của cô như hút cạn từng giọt máu trong tim anh.

“Em nói… em chưa từng yêu anh… sống cùng anh chỉ để duy trì cuộc

sống không phải lo lắng đến vấn đề cơm áo gạo tiền…”

“…”

Khi Âu Thần buông ra những câu nói này, trái tim Hạ Mạt cũng như

trúng một nhát dao! Đó là nhưng lời cô đã nói ư? Cô thừa biết tình cảm Âu
Thần dành cho cô như thế nào, chẳng lẽ có thể thốt ra những lời như thế.
Hạ Mạt của năm năm về trước lại có thể làm Âu Thần bị tổn thương bằng
những lời nói lạnh lùng như thế sao? Những ngày sống cùng Âu Thần, tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.