SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 345

“Cô Thẩm, lại đây chụp mấy tấm ảnh nào!”

Mấy tay phóng viên văn hoá gọi lớn làm dòng suy nghĩ của Thẩm

Tường bị cắt ngang, cô chợt phát hiện ra Lạc Hi đã không còn ở đó nữa,
ngoài trường quay còn mỗi mình cô. Thẩm Tường thoáng sa sầm mặt
xuống, nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy được bình tĩnh.

Đèn flash nháy liên tục .

“Thân mật một chút nữa nào!”

“Thẩm Tường, cười tươi nhé!”

“Được rồi! Dựa sát chút nữa đi.”

...

Mấy tay phó nháy của Nhật báo Quất Tự giương máy từ nhiều góc độ

khác nhau, luôn miệng yêu cầu Lạc Hi và Thẩm Tường tạo đủ mọi tư thế.
Lạc Hi ôm nhẹ vai Thẩm Tường, hơi thở của anh vây lấy cô, Thẩm Tường
lại bắt đầu mơ màng lơ đễnh. Đột nhiên, tay phóng viên văn hoá kinh hãi la
lớn một tiếng, ánh mắt vượt qua bờ vai Thẩm Tường nhìn về phía xa đằng
sau, sau thoáng giây kinh ngạc, tay phó máy vội vội vàng vàng đưa máy
bấm liên tục để chộp cảnh phía sau. Cùng lúc, gương mặt tất cả nhân viên
trong trường quay đều tỏ thái độ kinh ngạc.

Lạc Hi thờ ơ lãnh đạm quay mặt qua.

Thẩm Tường cũng đang định quay đầu lại nhìn, tự dưng cô cảm nhận

thấy cánh tay Lạc Hi trên vai mình từ từ cứng đơ lại, bất giác cầm lòng
không được, cô đưa mắt nhìn về phía Lạc Hi. Gương mặt Lạc Hi không
chút gợn sóng nhưng Thẩm Tường có cái nhìn rất nhạy cảm, cô nhận ra
ngay có điều gì đó không ổn. Dường như trong tích tắc , gương mặt Lạc Hi
chuyển qua băng lạnh, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo như thể anh đang ngập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.