SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 378

Không có gió, bên ngoài, những tán lá cây im lặng bất động, chỉ có

tiếng ve kêu ra rả trên những cành cây, không khí nóng nực, ẩm ướt.

Doãn Hạ Mạt đứng im lặng đờ đẫn, ánh mắt dẫn trở nên mơ hồ, trước

mắt cô, hình ảnh gương mặt bác sĩ Trịnh hiện lên chập chờn, một cơn ớn
lạnh chạy dọc sống lưng, tai cô ù đi chỉ nghe được những âm thanh khàn
khàn từ cổ họng phát ra nhưng lại bị vật gì đó cản lại…

“Bác sĩ nói gì ạ?...”

Cô vẫn cứ nghĩ là bệnh của Tiểu Trừng đã được đẩy lùi, Tiểu Trừng sẽ

tiếp tục sống khoẻ mạnh, cô cho rằng mình đã được giải thoát khỏi cơn ác
mộng bốn năm về trước, cô và Tiểu Trừng có thể sống bên nhau mãi mãi.
Vậy mà bác sĩ Trịnh đã nói gì thế nhỉ, cô nghe mà không hiểu…

Bác sĩ Trịnh xem bệnh án xong ngẩng đầu lên, nhưng nếp nhăn nơi

đuôi mắt để lộ vẻ nghiêm trọng và lo lắng. Bà nói: “Xin hãy chuẩn bị tâm
lý. Tiểu Trừng phải tiến hành phẫu thuật thay thận ngay, nếu không… căn
cứ vào tình trạng sức khoẻ của cậu ấy, hiện giờ khó có thể qua nổi ba
tháng.”

“…”

Không hề báo trước, bác sĩ Trịnh bất ngờ nói với Doãn Hạ Mạt rằng

thận của Tiểu Trừng đã bị huỷ hoại nghiêm trọng, các cơ quan khác cũng
đang có triệu chứng xấu, nếu không làm phẫu thuật ngay, cuộc sống của
Doãn Trừng chỉ duy trì thêm được ba tháng nữa thôi. Sau đó bà bảo cô hãy
chuẩn bị tinh thần cho thật vững. Thế giới này thật nực cười đến độ Hạ Mạt
muốn cười thật to, cô cố bạnh môi nhưng đôi môi lại như bị đông cứng rồi.

“… Bắt đầu chuyển biến xấu từ khi nào ạ?”

Linh hồn Hạ Mạt lởn vởn bay trong không trung như không còn thuộc

về cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.