SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 380

“Cháu…”

Doãn Hạ Mạt như bị sét đánh trúng, toàn thân chết lặng.

Bốn năm trước, cuộc sống của cô và Tiểu Trừng rất khó khăn, không

đủ tiền mua điện thoại di động nên chỉ lưu lại số điện thoại nhà tại bệnh
viện. Say này, khi cô đã có điện thoại di động, lại không nghĩ ra lưu số di
động trong bệnh viện để tiện liên lạc.

“Thế nên bác sĩ đã để Tiểu Trừng nói lại với cháu, và rồi sau đó…”

Bác sĩ Trịnh lại thở dài.

“Chúng tôi có bảo Tiểu Trừng nói lại với cô.”

“Tiểu Trừng, nó không…”

Giọng cô đột nhiên dừng lại! Doãn Hạ Mạt đờ người, lưng toát mồ hôi

lạnh. Tiểu Trừng… Tiểu Trừng… làm sao nó có thể nói với cô… Tiểu
Trừng là người không muốn cô lo lắng nhất…

“Tiểu Trừng có bảo chúng tôi rằng nó đã nói với cô rồi, nó còn nói ý

của cô là việc chữa trị thế nào phụ thuộc hoàn toàn vào bác sĩ.” Bác sĩ
Trịnh giải thích. “Sau này chúng tôi cũng có nghi ngờ, kiên quyết đòi phải
nói chuyện trực tiếp với cô. Nhưng Tiểu Trừng đã nghĩ ra rất nhiều lý do để
từ chối, cậu ấy lúc thì bảo là cô bận phải đi diễn, lúc thì phải ra nước ngoài
quay ngoại cảnh… Tháng trước chúng tôi đã từng đến nhà cô, nhưng không
gặp… Còn Tiểu Trừng, ban đầu cũng rất cố gắng hợp tác trong việc điều
trị, trước nay cậu ấy luôn uống thuốc rất đúng giờ, đến khám đúng hẹn, bảo
cậy ấy làm gì cậu ấy cũng đều thực hiện, trong bệnh viện cậu ấy là bệnh
nhân nghe lời bác sĩ nhất. Nhưng hai tuần trước khi tôi nhắc lại việc cô cần
phải đến gặp các bác sĩ, cậu ấy vội vàng yêu cầu chúng tôi đừng đến tìm cô
nữa, đừng để cho cô biết, vì gần đây cô rất bận, cô có rất nhiều chuyện phải
lo lắng… lúc đầu chúng tôi cũng phân vân, nhưng Tiểu Trừng nói…” Bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.