SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 381

sĩ Trịnh ngừng lại không nói nữa, bà không thể nhẫn tâm tiếp tục câu
chuyện trước sắc mặt tuyệt vọng của cô gái đang đứng đối diện mình.

Bác sĩ Trịnh kết thúc qua loa câu chuyện:

“Cậu ấy nói không thể để cô lo lắng cho cậu ấy thêm nữa. Khi nào tìm

được nguồn thận thích hợp thì mới có thể nói cho cô biết, nếu không, cậu
ấy sẽ từ bỏ việc chữa trị, bỏ nhà ra đi…”

Bên ngoài ve sầu kêu rầm trời.

Doãn Hạ Mạt đứng ngây người, gương mặt trắng bệch, thất thần như

thể linh hồn cô đã bay mất, không có nỗi đau, không có suy tư, thế giới bên
ngoài dường như rất ồn ào, tất cả như một đám mông lung hỗn độn đang
bừng lên những tia nắng chói chang, mắt lung linh hàng nghìn hàng vạn
những đốm sáng, tất cả đều như không có thực. Người cô khẽ run rẩy, nhẹ
đến mức không thể nhận ra được, cô như đứng chết lặng tại đó, có vẻ như
chỉ cần cô dừng không nghĩ đến nữa thì tất cả sẽ đều là giả, tất cả sẽ chỉ còn
là ảo giác…

Doãn Hạ Mạt đúng chết lặng nơi đó…

Như đang rơi xuống một vực sâu tăm tối, cứ thế rơi…

“Hạ Mạt…”

Bác sĩ Trịnh lo lắng bước tới đỡ vội lấy Hạ Mạt, đôi mắt cô trống rỗng

nhưng lại chứa đựng nỗi tuyệt vọng kinh người, gương mặt nhợt nhạt, thất
thần như muốn ngất xỉu bất cứ lúc nào. Bác sĩ Trịnh đang tính gọi y tá đến
thì nghe được giọng nói run rẩy nhưng rất kiên quyết của Hạ Mạt lặp lại
câu nói sau cùng mà bác sĩ Trịnh vừa nói với cô:

“Hợp nhóm máu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.