SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 402

Doãn Trừng kinh hãi lặng người!

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa hề thấy chị mình khóc. Chị như cây đại thụ,

cho dù bão táp phong ba vẫn mãi mãi ngẩng cao đầu.

“Chị! Em xin lỗi, em xin lỗi…”

Doãn Trừng đau đớn vội vàng dùng tay lau nước mắt cho chị. Những

giọt nước mắt long lanh lành lạnh, lạnh từ đầu ngón tay thấu tới tim cậu.

“Tất cả là lỗi của em, chị… em sợ chị lo lắng… em sợ chị buồn… từ

khi em được sinh ra đến giờ, chị làm bất cứ điều gì đều là vì em… nhưng
ngược lại, em luôn thấy mình làm liên luỵ đến chị… chị… em muốn chị
sống thật vui vẻ, giống như những người con gái cùng trang lứa khác, thích
cười là cười, muốn khóc là khóc… Có lúc em đã ghen tị với chị Trân Ân…
vì sao chị ấy có thể tươi cười một cách vui vẻ đến thế, còn chị thì hoàn toàn
ngược lại…”

“Đồ ngốc…”, nước mắt lặng lẽ lăn trên má Doãn Hạ Mạt, “Chị chỉ

cần được sống bên em là chị đã rất vui, rất hạnh phúc rồi…”

“Thế nhưng, như thế vẫn chưa đủ…”, Doãn Trừng cố gắng dùng tay

lau nước mắt trên mặt chị mình, “… Hồi đầu em không muốn chị tham gia
giới showbiz, không muốn chị vì tiền thuốc của em mà bước chân vào cái
thế giới hỗn loạn đó… nhưng… chị… chị thật tuyệt vời… chị là một nghệ
sĩ xuất sắc… chị xuất hiện như ánh mặt trời rực rỡ chói loà của mùa hè…
tuy luôn vấp phải những sóng gió, nhưng em cảm thấy chị vui vẻ thật sự…
nếu như chị biết bệnh của em nặng thêm, chị có thể sẽ bỏ tất cả những thứ
đó… nhưng… em không thể mãi mãi trói buộc chị bên mình… em muốn
cả thế giới này biết… chị của em đẹp như vậy, xuất sắc như vâỵ…”.

Doãn Trừng khẽ nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.