SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 446

Tiều Trừng, cô ôm vai Tiểu Trừng sung sướng lắc lắc làm cây bút trên tay
Tiểu Trừng có nguy cơ làm hỏng khuôn mặt tươi cười của Doãn Hạ Mạt.

Doãn Trừng vội giữ chặt cánh tay.

Nhìn thấy nét mặt Hạ Mạt vẫn rạng rỡ, Doãn Trừng mới thở phào cẩn

thận cuộn bức tranh lại để cạnh giường bệnh.

“Xin lỗi, suýt nữa mình…”

Trân Ân ngượng ngùng xin lỗi.

“Không có gì”, Doãn Trừng cười, “ bức tranh có hỏng thật thì vẽ lại

bức khác, không chừng bức sau còn đẹp hơn ấy chứ.”

Trân Ân cảm kích trong lòng, nhất thời không thốt lên lời. Trong lúc

bối rồi không nói câu gì cũng thấy ngại, Trân Ân suy nghĩ rồi nói đại một
câu:

“Lễ mừng sắp bắt đầu rồi đó. Hạ Mạt chắc đã vào trong rồi”

“Ơ…” , Doãn Trừng do dự một lát rồi nói , “Chị Trân Ân này, chị Hạ

Mạt một mình đi dự có tiện lắm không? Em ở đây chắc không sao, hay là
chị…”

“Không được, Hạ Mạt nói mình phải chăm sóc cậu thật chu đáo,

không được dời cậu nửa bước! Chỗ buổi lễ… cậu yên tâm đi, Hạ Mạt dũng
cảm và kiên cường, ngay cả đến An Bân Ni độc ác như vậy mà chị cậu còn
chẳng sợ thì còn sợ gì chuyện gặp Lạc Hi…”

Trân Ân nén thở dài.

Thật ra Trân Ân cũng không hiểu tại sao Hạ Mạt lại nhất định đi dự

bữa tiệc mừng hai mươi năm thành lập đài RBS. Ban đầu vì chăm sóc Tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.