SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 77

Đạo diễn Từ rời khỏi máy theo dõi, ông đưa mắt nhìn An Bân Ni,

không biểu hiện gì trên nét mặt, đạo diễn Từ khua tay:

“Diễn lại!”

Đám nhân viên đoàn làm phim bứt rứt không yên nhìn Doãn Hạ Mạt.

Hạ Mạt cứng đơ người một mình trơ trọi đứng giữa trường quay, mặt mày
trắng bệch trông giống như con chim bồ câu bi mưa xối ướt sũng.

Trong kịch bản phim thường xuất hiện nhiều cảnh tát tai nhưng thông

thường để hoàn thành vai diễn, các diễn viên khi nhập vai, bàn tay từ bên
tai của diễn viên trượt dài xuống, diễn viên thuận thế nghiêng đầu qua,
thêm vào đó là sự phối âm ở giai đoạn sau thì không bao giờ để lại dấu vết.
An Bân Ni là ngôi sao dày dặn kinh nghiệm, lẽ ra không thể để xảy ra sai
sót này mới đúng.

“Bỏ qua nha!” An Bân Ni liếc nhìn Doãn Hạ Mạt đang im lặng, những

dấu tay in hằn trên má Hạ Mạt, An Bân Ni vẫn lạnh lùng nói: “Có trách thì
trách tôi nhập vai quá đấy thôi, nhìn mặt cô là muốn đánh ngay rồi, ngay
đến bản thân tôi cũng không kìm chế được”.

Doãn Hạ Mạt trong lòng quá rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô nhắm mắt

lại, cố gắng nén hơi thở xuống, nhưng vết thương trên má cô đau rát và cảm
giác nhục nhã bừng bừng khiến toàn thân cứ cứng đờ.

Hồi lâu, một lần nữa cô lại trợn tròn mắt, ánh mắt sắc lạnh như dao

thép.

“Nếu đã đánh rồi, vậy thì mời tiền bối An Bân Ni cứ để đoạn phim

quay tiếp luôn cho xong rồi hãy dừng lại.”

“A!” An Bân Ni cau mày. “Cô đang dạy tôi đó hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.