SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 1 - Trang 175

tới gần tôi đâu." Cô hé miệng cười, khoe ra hai chiếc răng nanh rợn người.

Thế nhưng lúc này Lawrence chỉ muốn ôm chặt lấy cô gái kia, ôm lấy

thân hình nhỏ nhắn với giọng nói nhuốm đầy nỗi cô đơn kia. Anh không tài
nào mường tượng nổi cảnh phải giao cô cho đám du côn đó.

Vẫn giữ nụ cười trên môi, Holo tiếp tục: "Giấc mộng của anh là trở

thành ông chủ một cửa hàng đúng không? Và lúc nãy tôi có nói tôi nợ anh
một lần đó. Bộ anh định biến tôi thành một con sói đáng hổ thẹn à?"

"Đừng có đùa! Nếu bị bắt, cô sẽ bị chúng giết đấy! Hổ thẹn với ô nhục

cái nỗi gì? Đến lúc đó tôi sẽ mang nợ cô, món nợ mà tôi sẽ không bao giờ
trả được!", cố nén giọng, Lawrence gầm lên.

Nghe thấy vậy, Holo chỉ mím môi cười và lắc đầu. Cô nhẹ nhàng ấn

ngón tay thanh mảnh của mình vào ngực anh: "Nỗi cô đơn cũng là một căn
bệnh chết người, vậy nên coi như là tôi với anh hòa nhau rồi đó." Trước
khuôn mặt điềm tĩnh cùng nụ cười tươi tắn của cô gái, Lawrence chẳng biết
nói gì. Nhân phút giây yên lặng, Holo tiếp tục: "Hơn nữa, anh là một người
rất thông minh và nhanh trí, thật đấy. Tôi tin anh. Tôi tin chắc anh sẽ tới
đón tôi."

Cô ôm chầm lấy Lawrence đang trầm mặc một lần nữa, sau đó lách ra

khỏi vòng tay anh và lao ra ngoài. "Chúng ở đây! Ở đường Loinne!"

Ngay khi Holo vừa bổ nhào ra khỏi con ngõ, tiếng hô hoán đã vang

lên, theo sau đó là tiếng bước chân của những kẻ đang truy đuổi cũng xa
dần.

Lawrence nhắm mắt lại trong giây lát, sau đó mở to ra và bắt đầu chạy.

Nếu vuột mất cơ hội này anh sẽ không bao giờ được gặp lại Holo nữa. Anh
hộc tốc chạy trong con ngõ tối tăm, vấp té đôi ba lần nhưng vẫn không
ngừng tiến bước. Anh băng qua một con phố rộng và lại chạy vào một ngõ
nhỏ khác, thẳng tiến về hướng Tây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.