SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 2 - Trang 120

Kaslata là một thị trấn xa xôi hẻo lánh không có gì đặc biệt, nhưng

Lawrence ngạc nhiên khi nghe đến tên của thị trấn Lamtra. Bởi vì nó là
thị trấn hiếm hoi không nằm dưới sự cai quản của thị trấn đầu não thống
trị khu vực này, Ruvinheigen. Lamtra không xa Ruvinheigen lắm nếu xét
về vị trí trên bản đồ, chỉ cần hướng thẳng về phía Bắc từ giữa con đường
mà nhóm Lawrence vừa đi qua là tới nơi. Nhưng chắn giữa Ruvinheigen
và Lamtra là một khu rừng âm u đến mức ngay cả hiệp sĩ cũng phải e sợ.
Nhờ vào điều kiện địa lý đó mà Lamtra là thị trấn duy nhất trong khu
vực này không hứng chịu đòn xâm lược của Ruvinheigen, và là nơi vẫn
còn lượng lớn người dị giáo sinh sống cho đến nay. 

Ngoài ra, tuyến đường chính để đến Lamtra vô cùng vòng vèo và dài

dằng dặc, nên không thể nào có chuyện Norah đang đề cập đến việc có
thể hộ tống hết cả quãng đường như thế. Cô rõ ràng rất tự tin có thể băng
qua khu rừng âm u đó.

Và nếu đó là sự thực, chắc chắn có rất nhiều thương nhân muốn đến

Lamtra cùng cô.

"Lamtra sao? Nếu thế thì không chừng cô sẽ có khách hàng đấy."

Khuôn mặt của Norah sáng bừng lên, sau đó cô cúi đầu thật thấp

đúng kiểu người từng sống trong trại tế bần và nói "xin nhờ cậy nơi anh".

"Vậy, chúng tôi sẽ vào cổng Đông Nam nên chúng ta sẽ tạm biệt ở

đây nhé!"

"Vâng, hẹn gặp lại."

Norah tạm biệt Lawrence rồi rung chuông, cùng lúc đó anh gật đầu

chào lại và xoay đầu ngựa về hướng bên trái. Thị trấn Ruvinheigen rất
rộng lớn, chỉ riêng cổng lớn đã có đến mười bảy cái. Trong đó còn có các
lối vào chuyên dụng dành cho những người dẫn theo một lượng lớn gia
súc và cừu, Norah buộc phải dùng một trong những lối vào ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.