SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 5 - Trang 152

Lawrence nghiêng đầu tư lự như một cậu thiếu niên.

Lawrence trông thấy ba người khách lặng lẽ uống rượu tại tầng hai.

Một người ra dáng thương nhân, hai người còn lại trông như thợ thủ công
lưu động. Nếu cả ba đều là thương nhân, không đời nào họ có thể ngồi
uống với nhau một cách trầm lặng như thế, nên anh tin vào phán đoán của
mình.

Khi anh xuống đến tầng một, Eve và Arold vẫn ở đó.

Họ ngồi đúng tư thế như lúc anh rời đi và bất động như thể thời gian

đã ngừng trôi, ánh mắt mỗi người nhìn về một hướng khác nhau.

"Bộ có mụ phù thủy nào hắt hơi hay sao thế?" Lawrence mở miệng

hỏi.

Đây là một trong những cách nghĩ mê tín thông thường. Người ta tin

rằng cái hắt hơi của phù thủy có thể ngưng đọng cả thời gian.

Arold nhích nhẹ tròng mắt liếc nhìn về phía Lawrence.

Nếu Eve không cười phá lên, chắc anh đã tưởng rằng phát ngôn của

mình mạo phạm đến ông ta mất rồi.

"Tôi là thương nhân nhưng ông già thì không phải. Nên rất khó kéo

dài cuộc đối thoại."

Dường như không có vật dụng nào khác mang hình dạng của một cái

ghế, Eve chỉ tay vào một hộp gỗ rỗng.

"Nhờ ơn cô, chúng tôi đã được diện kiến ngài Rigolo mà không có trở

ngại nào. Nhưng mà ngài ấy có vẻ mặt ảm đạm thật nhỉ."

Khi Lawrence ngồi xuống, Arold đưa cho anh cốc rượu nho ấm nóng,

trông ông già uể oải đến mức dù ai đó thông báo cô con gái rượu của ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.