SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 5 - Trang 89

Holo tự do tự tại như bất kỳ con thú nào, và phần lớn những kẻ phải

bước từng bước trên con đường lao động khổ nhọc bất tận để có cái ăn mỗi
ngày đều mơ ước cuộc sống như thế ít nhất một lần.

Lawrence không cưỡng lại được cảm giác hơi ghen tỵ với cuộc sống

thoải mái như một điều hiển nhiên ấy của Holo. Rút tay ra khỏi bàn tay cô,
anh nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay vào bầu má phúng phính như quả trứng
được đánh bóng của cô. Khi Holo đã ngủ thì dù có vỗ nhẹ vào đầu, có lúc
cũng chẳng đánh thức được cô dậy. Lúc này cũng vậy, cô chỉ nhăn mặt như
nghe thấy tiếng ồn, rồi lại vùi mặt vào chăn mà chẳng hé mở mi mắt lấy
một lần.

Quãng thời gian yên bình và hạnh phúc. Không có chuyện phát sinh,

chỉ có mỗi thời gian lặng lẽ trôi, đây là một trong những điều anh từng
mong ước vào thời điểm còn đánh xe ngựa rong ruổi một mình.

Dù điều này gần như đã có thể thuyết phục được anh, nhưng sâu trong

lòng, anh cảm nhận rõ ràng một sự nôn nóng, một cảm giác rằng anh đang
lãng phí thời gian ngay lúc này.

Lawrence cảm thấy nếu anh không kiếm tiền, nếu không thu thập

những thông tin cần thiết cho việc buôn bán, anh sẽ chịu một tổn thất
không thể nào phục hồi.

Thầy của anh đã từng nói "tinh thần của người thương nhân là ngọn

lửa bếp không bao giờ tàn", nhưng anh tự hỏi phải chăng ngọn lửa đó là
ngọn lửa của địa ngục, thiêu cháy da thịt của chính người thương nhân.

Khi một mình cô đơn, ngọn lửa ấy sưởi ấm cơ thể, nhưng khi có hai

người, anh cảm thấy ngọn lửa quá rực cháy.

Đặc biệt là nụ cười của Holo. Chỉ riêng nụ cười ấy đã quá đủ ấm áp.

Thế giới này dường như không vận hành theo cách người ta muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.