SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 432

Tôi chạy khắp ngõ ngách phố huyện để đánh hơi, cố tìm cho ra cái mùi hỗn hợp

giữa ông và Xuân Miêu, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra con đường ông dắt cô ấy chạy đến
bến thuyền. Chúng tôi cũng lên chiếc thuyền mà hai người đã lên, chủ thuyền là một
phụ nữ mắt nai, giữa thuyền buộc một đứa bé trai khoảng một tuổi. Trông thấy chúng
tôi lên thuyền, thằng bé vui đáo để, chộp lấy đuôi tôi mà cắn.

- Hai bạn đi đâu vậy? Bà chủ hỏi có vẻ thân thiết.
- Chó bốn! Chúng ta đi đâu? Phượng Hoàng hỏi.
Tôi hướng về hạ nguồn sủa hai tiếng.
- Cứ đi về phía xuôi! Con ông nói.
- Đi về phía ấy nhưng cũng phải có chỗ xuống chứ?
- Dì cứ đi đi, đến nơi con sẽ báo cho dì biết!
Bà chủ chỉ biết cười trừ. Thuyền ra giữa sông, theo dòng nước xuôi trôi nhanh.

Phượng Hoàng rất vui, tuột giày, ngồi bên mạn thuyền nhúng chân xuống nước. Liễu
hai bên bờ xanh um, cò bay chấp chới. Phượng Hoàng đang hát, tiếng hát trong vắt, cao
vút. Con trai ông mấp máy môi hát theo. Tôi biết nó thuộc bài hát này, song nó không
thể hát thành tiếng...

Chúng tôi bước lên bến thuyền Lư Điếm. Phượng Hoàng hào phóng đưa tiền cho bà

chủ, số tiền vượt qua giá thuê quá nhiều khiến bà ta bối rối, lo lắng. Rất chính xác và dễ
dàng, tôi đã tìm ra chỗ ẩn thân của hai người. Cửa mở, tôi nhìn thấy nét mặt hoảng hốt
của hai người, ông đảo đôi mắt hằn học nhìn tôi, tôi cũng chẳng vừa, sủa lên hai tiếng.
Ý tôi là: Xin lỗi, Lam Giải Phóng! Ông đã rời nhà, không còn là chủ của tôi nữa. Bây
giờ con trai ông mới là ông chủ chính thức của tôi. Chấp hành lệnh chủ là chức trách
của tôi!

Phượng Hoàng mở cặp sách lấy ra một lon sơn đỏ, mở nắp, hắt cả vào người Xuân

Miêu.

- Dì hai! Dì đúng là một chiếc giày rách!
Chỉ buông một câu gọn lỏn, Phượng Hoàng quay lại vẫy tay, nói như ra lệnh:
- Về!
Chúng tôi tìm ra trụ sở đảng ủy thị trấn. Trong phòng làm việc của bí thư Đỗ Lỗ

Văn, tôi nghe giọng Phượng Hoàng nói thật rành rọt:

- Tôi là con gái của Bàng Kháng Mỹ, nhờ ông phái một chiếc xe đưa tôi về huyện!
... Đỗ Lỗ Văn đến vườn địa đàng của Adam và Eva, lúc này nó đã bị sơn đỏ làm cho

loang lổ, ngập ngừng nói:

- Hai vị... theo ngu ý của tôi nên cao chạy xa bay thì hơn!
Anh ta đưa cho chúng tôi mấy bộ quần áo và một tờ ngân phiếu một nghìn tệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.