SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 431

... Lúc ấy chúng tôi không hề nghĩ là mình phải đi đâu xa, chỉ nghĩ là tìm một chỗ

vắng vẻ trong phố huyện ẩn thân một thời gian, chờ cho bão tố lặng yên sẽ giải quyết
chuyện ly hôn của tôi theo đúng pháp luật.

Bí thư thị trấn Lư Điếm là Đỗ Lỗ Văn vốn là chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu, là

người kế nhiệm cũ, cũng là bạn tốt nhất của tôi. Ở bến xe khách, tôi gọi điện cho anh
ta, nhờ tìm một căn phòng thật yên tĩnh. Anh ta có vẻ ngần ngừ nhưng cuối cùng cũng
đồng ý. Chúng tôi không đi xe khách mà đi men theo con sông nhỏ đến xóm Lỗ Đồng,
ra bến thuyền, thuê một chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng về Lư Điếm. Chủ thuyền là một
phụ nữ trung niên phúc hậu, hai con mắt to như mắt nai, trên thuyền còn có đứa bé
khoảng một tuổi, con của cô ta. Để thằng bé khỏi bò ra mép thuyền, cô ta dùng một dải
lụa đỏ buộc vào chân nó rồi cột vào cây trụ chống mui thuyền.

Đỗ Lỗ Văn tự lái xe đến bến thuyền đón chúng tôi. Anh ta bố trí cho chúng tôi ở nhà

sau của hợp tác xã cung tiêu của thị trấn. Thời gian này, hợp tác xã bị thương nghiệp cá
thể tấn công dữ dội nên cơ hồ đã phá sản, một nửa nhân viên đã xin nghỉ việc để tìm
việc khác, chỉ còn lại mấy ông bà già ở đó để trông giữ cơ ngơi phòng ốc. Căn phòng
của chúng tôi vốn là phòng làm việc của chủ nhiệm hợp tác xã, người này đã nghỉ hưu
và đang dưỡng lão ở trên huyện. Trong phòng có đầy đủ đồ dùng gia dụng cho một gia
đình. Đỗ Lỗ Văn đưa tới một thùng bột mì, mấy lít dầu ăn và nói:

- Hai người cứ ở đây, thiếu thứ gì cứ gọi điện về nhà cho tôi, đừng đi ra ngoài quá

nhiều. Địa bàn này là do bí thư Bàng phụ trách, thi thoảng cô ấy vẫn đi thị sát tình hình
ở đây.

Cuộc sống thật sự hạnh phúc của chúng tôi bắt đầu. Trừ giờ nấu và ăn cơm, thời

gian còn lại chúng tôi ôm nhau, hôn nhau và... yêu nhau. Nói ra thì xấu hổ với cậu quá,
nhưng cậu cũng thừa biết là chúng tôi lén bỏ đi, không kịp mang theo nhiều áo quần
nên phần lớn thời gian là chúng tôi... loã thể. Loã thể để làm tình thì không có gì phải
bàn, nhưng loã thể để ăn cơm thì quả thật là “xưa nay hiếm”. Tôi thường đùa với Xuân
Miêu:

- Chúng ta đang quay về với tổ tiên Adam và Eva!
Chúng tôi chẳng biết lúc nào là ngày, lúc nào là đêm, mộng và thực hỗn độn. Có

một lần, đang nằm trong lòng tôi ngủ ngon lành, Xuân Miêu bỗng ngồi vụt dậy, lay tôi
và nói một giọng đầy lo lắng:

- Em mơ thấy đứa bé trai trên thuyền đang bò trên bụng em, gọi em bằng mẹ và đòi

bú!

... Con trai ông chẳng có cách nào để thoát khỏi ma lực từ Bàng Phượng Hoàng,

đồng ý giúp con bé lập kế hoạch tìm Xuân Miêu để trừng phạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.