SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 461

được tương lai thế nào, do vậy mà đồng ý nhanh chóng. Đó cũng là số mệnh, khó lòng
trốn tránh.

Họ ở trong nhà Bàng Hổ. Người anh hùng này trước đây đã từng thề là không nhận

Xuân Miêu là con nữa, suy cho cùng vẫn là người cha nhân từ, nước mắt khóc cũng đã
cạn, tình cảm cũng đã mềm yếu hơn, thấy Xuân Miêu và Giải Phóng trở về thì chẳng
nhớ gì đến thề xưa, mở rộng cửa đón hai người vào nhà.

Giải Phóng đạp xe đến Trung tâm Triển lãm mỗi ngày. Cái trung tâm này chẳng có

hoạt động gì cho ra hồn, cho nên chức phó giám đốc chẳng qua chỉ là một cách an bài,
nhìn người mà đặt chứ không phải vì công việc. Hầu như Giải Phóng chẳng mó tay vào
việc gì chính thức. Ngày nào cũng thế, anh ấy cứ ngồi trên chiếc ghế salon, đọc báo,
uống trà, hút thuốc... rồi về nhà.

Xuân Miêu đã quay về hiệu sách cũ, vẫn đứng bán ở hiệu sách thiếu nhi. Những

đồng sự cũ đã nghỉ hưu hết, thay vào đó là những cô gái tuổi mới hai mươi. Ngày nào
cũng thế, hết giờ làm việc là cô ấy đạp xe đến chợ bán thức ăn nhanh, lúc mua con gà,
lúc cân thịt dê làm món nhắm cho bố và chồng uống rượu. Tửu lượng cả hai đều thấp,
chỉ vài ba chén là đã ngà say, tay ôm vai lắc nói chuyện rất vui, trông như hai người bạn
vong niên.

Một năm sau, Xuân Miêu mang thai. Niềm vui đến quá đột ngột và quá lớn khiến

cho kẻ đã quá nửa đời người Giải Phóng hóa thành đứa trẻ, cũng làm cho ông già tám
mươi Bàng Hổ nước mắt chan hòa. Tam đại đồng đường! Niềm hạnh phúc ấy đã mở ra
trước mắt ba người. Nhưng một tai nạn ngẫu nhiên biến tất cả thành bọt nước.

Chiều hôm ấy, Xuân Miêu như thường lệ ghé qua cửa hàng bán thức ăn nhanh, mua

về cho bố và chồng nửa ký thịt lừa nướng. Cô ấy rất vui, mồm hát một bài hát quen
thuộc. Đang lúc quẹo xe qua đại lộ Nhân dân, một chiếc xe con chạy ngược chiều đâm
thẳng vào cô. Chiếc xe đạp thành một đống sắt vụn, thịt lừa tung tóe, đầu Xuân Miêu
đập xuống nền đường. Khi Giải Phóng chạy đến nơi thì cô ấy đã tắt thở.

Oái ăm thay! Chiếc xe ấy của Đỗ Lỗ Văn, nguyên bí thư trị trấn Lư Điếm, đương

kim phó chủ tịch hội đồng nhân dân huyện, lái xe là con trai của Tôn Bưu!

Tôi không thể diễn tả được nỗi đau của Giải Phóng, bởi vì có nhiều nhà tiểu thuyết

vĩ đại gặp phải tình huống tương tự đã viết những câu văn bất hủ, chẳng hạn nhà văn
Nga Solokhov đã viết trong “Sông Đông êm đềm” như sau: “Có một sức mạnh nào đó
đẩy ngực cô về phía sau, cô bước lùi mấy bước, mặt hướng xuống đất, ngã nhào”...,
“Cô như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, ngẩng đầu dậy, thấy trên đầu mình bầu trời biến
thành một màu đen kịt, ngay cả cái mặt trời sáng rực kia cũng biến thành màu đen...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.