SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 468

- Ê! Cô em xinh đẹp kia! Lỗ mũi cô em xâu vòng bạc, vậy cái lỗ ở dưới háng cô em

có xâu cái gì không? Cởi quần ra cho ông anh đây xem, hai trăm tệ này lập tức sẽ là của
cô em!

Bọn đàn em của nó đồng loạt phụ họa:
- Đúng rồi! Cởi quần ra để các anh đây được rửa mắt tí nào!
Mặc những lời khả ố ấy, Phượng Hoàng vẫn cười, móc cái dây xích nối với con khỉ

vào cổ tay, đi theo nó nhặt tiền, vừa nhặt vừa hát:

Có tiền không tiền đều giống nhau,

Có tiền thì cho, không cũng tốt.

Tây Môn Hoan cũng chỉ cười, tiếng thanh la vẫn đều đặn, đúng nhịp.
- Tây Môn Hoan! Mày là đồ cứt chó! Cái uy phong ngày xưa của mày đâu rồi? Mày

giết chết Vu Can Ba, tao còn chưa tính sổ với mày. Bây giờ, mày hãy bảo con bé kia cởi
quần ra cho tao xem, nếu không...

Con khỉ vẫn ôm cái khay lẳng lặng đi đến trước thằng lưu manh, rồi đột nhiên, nó

vất cái khay, nhảy lên. Chưa hiểu chuyện gì thì thì mọi người đã thấy hai chân nó đứng
trên vai, còn hai bàn tay lông lá bấu chặt vào mặt Thiết Đầu, vừa móc mắt, móc miệng,
móc mũi, cắn tai vừa kêu lên rùng rợn. Mọi người bỏ chạy tán loạn, nhưng nhanh nhất
vẫn là bọn đàn em của Thiết Đầu. Phượng Hoàng vẫn cứ điềm nhiên hát:

Phú quý đã do trời đất định,

Làm người vinh nhục khác chi nhau.

Khi cảnh sát ập tới thì Vương Thiết Đầu đang nằm lăn lộn trên đất, đầu bê bết máu,

gương mặt đã nát bét những đường ngang vết dọc. Khi cảnh sát định dẫn Tây Môn
Hoan và Phượng Hoàng đi thì con khỉ nhe răng, xốc tới, một người rút súng ra, Phượng
Hoàng giãy mạnh thoát khỏi tay người cảnh sát, ôm con khỉ vào lòng như một người
mẹ ôm con. Rất nhiều người đã quay trở lại, tất cả đều tỏ ra đồng tình với hành vi của
con khỉ. Họ chỉ vào thằng ôn con đang lăn lộn dưới đất, nói:

- Kẻ mà các ông nên dẫn đi phải là thằng mất dạy đó!
Bạn đọc thân mến! Tâm lý con người sao mà lạ lùng. Khi Kim Long và Bàng

Kháng Mỹ đang còn sống, ai cũng ghét họ và ghét lây cả Tây Môn Hoan và Phượng
Hoàng, ai cũng muốn họ bị trừng phạt. Nhưng khi Kim Long và Kháng Mỹ đã bị trừng
phạt, người ta lại thương xót cho nghiệt chủng của họ. Các nhân viên cảnh sát cũng
thừa biết lai lịch của Tây Môn Hoan và Phượng Hoàng, cũng biết mối quan hệ đặc biệt
giữa phó đồn trưởng Khai Phóng với họ, lại gặp phải thái độ của mọi người như vậy
nên cũng chẳng muốn can thiệp vào chuyện này. Họ lôi Vương Thiết Đầu dậy:

- Đi! Đừng có nằm đó mà ăn vạ nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.