SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 469

Chuyện này đã đến tai các vị lãnh đạo huyện. Bí thư Sa Vũ Tĩnh vốn là người nhân

hậu sai chánh văn phòng huyện ủy dẫn theo vài người đến tìm Phượng Hoàng và Tây
Môn Hoan, đề nghị đưa con khỉ về nuôi trong công viên, còn huyện ủy sẽ tìm công việc
thích hợp cho cả hai. Với người bình thường đây là một hạnh phúc lớn lao, nhưng
Phượng Hoàng lại ôm lấy con khỉ, trừng mắt nói:

- Ai dám đụng đến con khỉ của tôi, tôi sẽ liều mạng với người ấy!
Còn Tây Môn Hoan chỉ cười nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của quý lãnh đạo. Chúng tôi thế này đã tốt lắm rồi. Các ông

hãy lo cho những người thất nghiệp đi!

Chuyện diễn ra sau đó vô cùng thê thảm. Bạn đọc thân mến! Tôi không hề cố ý

thêm thắt mà chỉ kể lại trung thực số phận của nhân vật mà thôi.

Một buổi chiều tối, Tây Môn Hoan, Phượng Hoàng và con khỉ đang ngồi ăn bên vệ

đường, không hề biết là Vương Thiết Đầu đầu quấn đầy băng đang lẳng lặng tiến sát
đến bên họ. Con khỉ phát hiện ra trước tiên, kêu lên một tiếng và nhảy phóc một cái về
phía hắn, nhưng không ngờ rằng sợi dây xích buộc với chân bàn đã kéo lại khiến nó
ngã nhoài xuống đường. Tây Môn Hoan đứng dậy rất nhanh lao tới. Lưỡi dao trên tay
Vương Thiết Đầu vung lên chực đâm xuống con khỉ thì gặp ngay ngực Tây Môn Hoan,
sâu lút cán. Vương Thiết Đầu định quay sang đâm nốt Bàng Phượng Hoàng nhưng con
khỉ đã đứng dậy vừa kêu vừa chụp khiến hắn không thể rút kịp con dao ra khỏi người
Tây Môn Hoan, đành quay người bỏ chạy.

Bàng Phượng Hoàng phủ phục trên người Tây Môn Hoan kêu khóc, con khỉ ngồi

xuống một bên, đôi mắt phát ra những tia nhìn thù hận với những người đang đứng
chung quanh. Nghe tin, Khai Phóng và mấy viên cảnh sát vội vàng chạy tới hiện
trường, nhưng nhìn thấy con khỉ đang ngồi ở đó, không ai dám bước đến gần. Một viên
cảnh sát rút súng ra nhắm vào con khỉ nhưng ngay lập tức Khai Phóng chụp lấy tay anh
ta.

- Phượng Hoàng! Giữ lấy con khỉ! Chúng tôi đưa anh ấy vào bệnh viện cấp cứu. Rồi

Khai Phóng quát lớn: Gọi xe cứu thương, nhanh lên!

Phượng Hoàng ôm lấy con khỉ. Nó ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng cô. Sao mà giống

hai mẹ con!

Khai Phóng rút dao ra khỏi ngực Tây Môn Hoan, dùng tay bịt chặt vết thương, gọi

lớn:

- Hoan Hoan! Hoan Hoan! Tỉnh lại đi!
Tây Môn Hoan mở mắt, máu trào ra đầy miệng, thều thào:
- Khai Phóng! Tôi... vẫn là anh cậu... Cuối cùng thì tôi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.