SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 477

- Cải Cách! Con đi tìm nó về đây, chúng ta muốn nghe nó có dự tính gì. Dù gì thì nó

cũng là đứa sinh ra từ trên giường của gia đình ta, nó cần gì ta giúp nấy.

Cải Cách trở về nói, Phượng Hoàng đã đi đâu mất rồi.
... Thấm thoắt đã đến cuối năm hai ngàn. Năm mới hai ngàn lẻ một sắp đến, phố

huyện Cao Mật rộn rịp đón xuân. Nhà nhà kết hoa treo đèn, những nơi công cộng cũng
được trang hoàng sặc sỡ chuẩn bị đón giao thừa.

Chiều tối, tuyết bỗng nhiên rơi dày. Hoa tuyết bay dưới ánh đèn màu, cảnh đêm

càng thêm rực rỡ. Dân phố huyện đổ cả ra đường, tập trung về quảng trường Thiên
Hoa, quảng trường sân ga và cả trên đại lộ Nhân Dân.

Nhà Lam Giải Phóng cũng treo đèn kết hoa. Người chết thì đã chết, người còn sống

phải tiếp tục sống. Cười chính là đang sống mà khóc cũng chính là đang sống. Đó chính
là triết lý mà Giải Phóng đã nghiệm ra trong cuộc đời chìm nổi của mình. Giải Phóng
và Hỗ Trợ, như mọi gia đình, ăn sủi cảo, xem ti vi. Hỗ Trợ ôm lấy Giải Phóng, nói
trong tiếng khóc:

- Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta làm người!
Mười một giờ đêm, cả hai đều đang mệt nhoài và muốn ngủ thì một tiếng chuông

điện thoại vang lên. Người gọi điện thoại là một phụ nữ nói, con dâu của họ đang ở
trong phòng 101 ở nhà trọ bên cạnh sân ga, chuẩn bị sinh con, tình trạng rất nguy cấp.
Họ suy nghĩ giây lâu mới hiểu ra rằng, người con dâu sắp sinh kia không ai khác hơn là
Bàng Phượng Hoàng, vốn đã biệt tích chín tháng nay. Trong hoàn cảnh ấy, cả hai không
thể tìm ra người giúp đỡ, họ cũng chẳng muốn tìm người giúp. Họ dìu nhau chạy về
phía sân ga, chạy rồi lại đi, đi rồi lại chạy. Người đông quá, vui quá! Gấp lắm rồi,
nhưng chạy không nổi. Hoa tuyết bám trên đầu, trên mặt họ, hoa tuyết đầy trời giống
như những cánh hoa hạnh, chấp chới. Hoa hạnh ở vườn Tây Môn đang rơi, hoa hạnh ở
trại Hạnh Viên đang rơi... Và tất cả hoa hạnh trên toàn Trung Quốc đang bay về đây để
tiễn đưa linh hồn của một thiên thần!

Họ giống như hai đứa trẻ lạc mất bố mẹ, ngơ ngác giữa rừng người trên sân ga. Một

nhóm thanh niên đang ca hát và nhảy múa trên một sân khấu lớn phía nam sân ga. Ai
cũng mặc thật đẹp, nhảy, hát và vỗ tay. Phút giây chuyển giao thiên niên kỷ đã đến. Âm
nhạc ngưng bặt, tiếng hát, tiếng vỗ tay... cũng ngưng bặt. Giải Phóng và Hỗ Trợ chen ra
khỏi rừng người, tìm ra cái nhà trọ ấy. Mái tóc của Hỗ Trợ xổ tung, như một cái đuôi
dài ngoằng từ từ bò lên bậc cầu thang.

Họ mở của phòng 101. Đập ngay vào mắt họ là Phượng Hoàng đang nằm đó, gương

mặt trắng và thanh thản, tinh khiết như hoa hạnh, nửa dưới người đẫm trong máu. Một
đứa bé với cái đầu thật to đang từ từ chui ra khỏi bụng cô ấy. Đúng thời khắc ấy, tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.