SỐNG HAY CHẾT - Trang 127

cái động, ngoại trừ sân khấu sáng đèn, nơi một cô gái nhợt nhạt đang uốn éo
với phần da thịt lộ ra bên ngoài viền quần lót được chiếu sáng rực bởi cây
cột bằng bạc giữa hai đùi cô ta. Hàng tá đàn ông ăn vận bảnh bao hoặc đang
cổ vũ cô ta, hoặc giả vờ không để ý.

Đa phần bọn họ đều là sinh viên hay người làm công ăn lương đang cố

gây ấn tượng với đối tác Nhật Bản của mình.

Các cô gái ở phía nam California dường như rất thích thú công việc của

họ, họ uốn éo, lắc lư trong khoảng thời gian cố định, sống bằng những đồng
tiền được nhét vào áo lót hay quần lót bé xíu. Viên quản lý lôi cái lược từ
trong túi áo ra và mái tóc lại trở nên bóng mượt, ướt át như những đường
cày mới trên cánh đồng.

“Các anh có cần người làm không?” Audie hỏi.
“Chúng tôi không cần nhạc sĩ.”
“Tôi không phải nhạc sĩ. Tôi có thể làm phục vụ.”
Viên quản lý lại lấy lược ra, chải mái tóc từ trước ra sau. “Cậu bao

nhiêu tuổi?”

“Hai mươi mốt.”
“Có kinh nghiệm chưa?”
“Kha khá.”
Anh ta đưa cho Audie một mẫu đơn để điền và bảo anh làm thử một ca

không lương. Audie đã chứng tỏ anh là một nhân viên chăm chỉ. Không
uống rượu. Không hút thuốc. Không ma túy. Không bài bạc. Không cố tán
tỉnh các cô gái.

Ngoài quán bar và cho thuê phòng nghỉ, Urban Covic còn sở hữu nhà

hàng Mexico ngay bên cạnh cùng trạm xăng phía đối diện. Đó đều là các
khoản đầu tư hấp dẫn, giúp ông ta hợp pháp hóa những món tiền thu được từ
các hoạt động kém hợp pháp khác. Audie bắt đầu ca làm từ tám giờ tối cho
đến bốn giờ sáng hôm sau. Lúc đầu họ cho phép anh ăn tại nhà hàng. Nó có
một khoảnh sân phía sau với một giàn nho và căn phòng băng vữa trát dùng
để cất rượu vang.

Hai tuần sau khi bắt đầu công việc mới, anh để ý thấy một chiếc xe có

biển số bị bôi đen với ba gã trên xe đang đậu ở bãi. Anh liền gọi cảnh sát,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.