vì không thể cùng ta luận bàn một phen mà cảm thấy buồn bực trong lòng,
sinh ra bệnh gì đó thì sẽ không tốt lắm. Kiện Long Vệ đều là hảo huynh đệ,
ta thân là tổng quản, tự nhiên phải hảo hảo chiếu cố các huynh đệ”
Phác Thắng Cơ trố mắt. Hắn quả thực không thể tưởng được Hồng Lân
sẽ nói ra những lời này. Nhìn thấy bộ dáng tựa tiếu phi tiếu kia của Hồng
Lân, nhưng lại ẩn ẩn có một cỗ khí thế nhiếp (thu hút) nhân, so với bộ dáng
nghiêm túc vẻ mặt đờ dẫn trước đây của hắn, càng làm cho người ta cảm
nhận được một loại khí thế cùng uy vọng của “Tổng quản”.
Phác Thắng Cơ nhất thời bị hắn nói làm cho á khẩu không trả lời được,
không biết nên ứng đối như thế nào.
Yam nói: “Cứ như vậy đi. Ta còn phải hồi cung hầu hạ điện hạ, đi trước
một bước”
Hắn đi qua sát bên người Phác Thắng Cơ, Phác Thắng Cơ lúc này mới
hồi phục tinh thần lại, gọi trụ hắn: “Đứng lại!”
Yam thản nhiên nghiêng người: “Còn có chuyện gì sao?”
“Hồng Tổng quản nếu đáp ứng ta, chẳng lẽ không ước hạ thời gian sao?
Hay là muốn đi bẩm báo với điện hạ?” Nới tới đây, Phác Thắng Cơ bỗng
nhiên ngạo mạn châm chọc nói: “Đương nhiên, nếu điện hạ không đồng ý,
ta tự nhiên sẽ không vi phạm ý tứ của điện hạ. Hồng Tổng quản đương
nhiên cũng là vậy a”
“Ngươi không cần khiêu khích ta” Yam không chút nào để ý chỉ vào hai
gã Kiện Long Vệ phía sau hắn nói: “Chuyện này ta sẽ không bẩm báo với
điện hạ. Cho dù điện hạ đã biết, ta cũng sẽ dốc hết sức tuân thủ. Nếu ngươi
sợ ta đổi ý, có thể cho Trương Thành cùng Kim Hoán Chi làm chứng”
Hai gã Kiện Long Vệ bị điểm danh nghe vậy, lập tức bất an nhìn nhau.