SỐNG LẠI LÀM BIÊN ĐẠO CHỦ CHỐT - Trang 110

Hắn căn bản không cách nào dời sự chú ý lên đề thi, ánh mắt luôn vô

thức mà ngắm lông mi của cô, ánh mắt, đôi môi, tay, nghe thanh âm giảng
bài của cô, trong lòng lại gợn sóng lăn tăn. Sở Du đương nhiên không hiểu
được suy nghĩ nhạy cảm của Bồ Tử Hạo, dùng bút chỉ chỉ vào bài thi,
"Hiểu không?"

Bồ Tử Hạo giật mình, nói dóc mà không ngượng miệng, "Để tôi về tự

suy nghĩ lại một chút". Hắn căn bản hoàn toàn không nghe được lời của Sở
Du, thần thái mặt mày vô cùng nghiêm túc.

Sở Du gật đầu một cái, đem bài thi đưa trả lại cho hắn.

Bồ Tử Hạo cảm thấy thật vi diệu, trước kia, Sở Du đối với hắn cơ bản

đều lạnh nhạt, nhưng hắn lại không có cảm giác ưu tư lo lắng lung tung.
Gần đây, Sở Du đối xử với hắn kiên nhẫn nhiều hơn, hắn ngược lại càng lo
được lo mất, sợ đến một ngày mọi thứ lại trở về như cũ, hơn nữa tâm tư lại
vô cùng rối loạn.

Có thể là do tâm tình phức tạp, Bồ Tử Hạo ngủ không được sâu giấc

như ngày trước.

Hắn mơ một giấc mơ...

Trong mơ, cô vẫn mặc bộ đồng phục ấy, lộ ra cánh tay vừa nhỏ vừa

trắng, tay của cô rất đẹp, lúc học cầm bút từ từ viết. Bờ mi, ánh mắt, đôi
môi, tai, cổ, thanh âm của cô...

"Có phải cậu thích tôi không?" Cô ngả đẩu, nhẹ nhàng hỏi.

Bồ Tử Hạo nghe vậy, cả người đều giống như bị lửa đốt vậy, ngượng

ngùng nói không ra lời.

Cô thấy hắn không đáp, cúi người, xích lại gần, híp mắt, không buông

tha hỏi, "Không thích sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.