SỐNG LẠI LÀM BIÊN ĐẠO CHỦ CHỐT - Trang 141

Sở Du sửng sốt một chút, cười nói: "Không cần đâu, cũng không nặng

lắm." Cô kiếp trước xách không ít đồ còn nặng hơn như vậy, bây giờ xách
nước cảm thấy tương đối ung dung thoải mái.

Hắn đưa tay cầm lấy, chai nước mặc dù không nặng, nhưng dây buộc

nơi tay cũng rất nhỏ. Hắn để ý, mới mấy phút ngắn ngủn mà chỗ tay cầm
của Sở Du đã bị siết đỏ. Sở Du nhìn hắn yên lặng kiên trì, có chút không
biết làm sao, rốt cuộc phải phải đưa chai nước suối cho hắn, cô cảm khái
nói, "Biểu hiện của cậu so với trước đây thật không giống nhau."

Bồ Tử Hạo cầm chai nước, đối với sự nhượng bộ của Sở Du tương đối

hài lòng, hắn nhếch mi, "Chỗ nào không giống nhau?". Hắn đưa Sở Du từ
từ về khách sạn, không quá hiểu vì sao cô lại nói như vậy.

Sở Du suy nghĩ một chút, đáp, "Trước kia chưa từng thấy qua một mặt

này của cậu? Rất lịch thiệp." Bồ Tử Hạo lúc ở bên ngoài so với khi ở trong
lớp thì trầm ổn hơn, xử lý nhiều chuyện cũng thành thục.

Bồ Tử Hạo bất mãn nói, "Là do trước kia cậu căn bản không chú ý đến

tôi."

Sở Du dở khóc dở cười, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, cô thả tay,

"Trách tôi sao?"

Bồ Tử Hạo trong đầu nghĩ: Trách chính bản thân hắn cam tâm tình

nguyện.

Giói đêm hiu hiu, hai người men theo sườn núi từ từ đi, ngẩng đầu

một cái là có thể thấy cả bầu trời đầy sao. Đây chính là cảnh đẹp khó thấy ở
trong thành phố lớn, Sở Du cảm thấy đứng dưới chân núi hít hơi lạnh của
không khí cũng khiến cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái. Bồ Tử
Hạo trộm ngắm dáng vẻ ung dung của cô, trong lòng có một loại yên bình
đã lâu không có, thật hi vọng có thể cứ như vậy mà đi, không có điểm
dừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.