SỐNG LẠI LÀM BIÊN ĐẠO CHỦ CHỐT - Trang 272

Bồ Tử Hạo vô tội nói, “Tôi có thể giúp cậu mua vé nha, cậu không trả

lại cũng không sao. Nhưng mà chính cậu đã nói là mượn, mà mượn thì phải
có thời gian trả chứ.”

“Ngày mai sẽ trả, mau đưa tiền đây!” Sở Du bị Bồ Tử Hạo làm cho

gần như hôn mê, có chút thẹn quá hoá giận đưa tay ra trước mặt hắn, “Lời
hứa của tôi đáng giá ngàn vàng!”

Bồ Tử Hạo nhìn dáng vẻ tức giận của Sở Du cảm thấy vô cùng dễ

thương, giống như một đứa con nít đưa tay đòi tiền tiêu vặt. Hắn ngoan
ngoãn lấy ví tiền ra(đưa ví luôn nha =)))))đưa cho cô, thấy cô nhận thì nội
tâm mơ hồ có chút ngọt ngào. Trái lại Sở Du cũng không khách khí, rút ra
hai tệ, sau đó trả ví lại cho hắn, cô chọc ghẹo nói, “Lời hứa của tôi đáng giá
ngàn vàng, hai tệ này coi như cậu trả cho tôi trước, còn dư lại cậu có thể từ
từ trả, không vội.”

“Rõ ràng là cậu mượn tôi, sao giờ lại trở thành tôi thiếu tiền của cậu

chứ? Vậy là tôi mua một lời hứa của cậu rồi hả?” Bồ Tử Hạo dở khóc dở
cười, hoàn toàn không hiểu nổi suy luận của Sở Du, “Không trả nổi thì
sao?”

Sở Du hài hước nói, “Vậy thì liều mạng làm việc cả đời mà trả thôi. Đi

đây, bái bai!” Sở Du đứng đây cũng đã lâu rồi, bây giờ lấy được tiền để
ngồi tàu đi về không chút do dự xoay người đi, hoàn toàn vô tình.

Bồ Tử Hạo thấy cô xoay người rời đi, có chút không biết làm sao, lại

nhắc nhở, “Ngày mai nhớ trả tiền cho tôi đấy!”

“Được, được, được, cậu thật đúng là...” Sở Du giận đến cắn răng, biết

rõ hắn cố tình dùng hai tệ để kiếm chuyện, bình thường lúc ở trường, hắn
cũng hay hào phóng giúp đỡ người khác, vậy mà hôm nay lại nắm chặt
không buông. Sở Du cảm thấy Bồ Tử Hạo quả thật là một tinh phân[4], rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.