SỐNG LẠI LÀM BIÊN ĐẠO CHỦ CHỐT - Trang 290

“Rất cảm động thì thế nào? Sau đó sẽ bình tĩnh lý trí từ chối tôi sao?”

Bồ Tử Hạo cau mày, hơi trào phúng, “Nếu như tất cả mọi chuyện có thể
dựa vào cảm động liền có kết quả thì con người sống ở cõi đời này cũng
quá hạnh phúc rồi.”

Nhận được những gì người khác bỏ ra, dĩ nhiên sẽ rất cảm động,

nhưng đây không phải là điều Bồ Tử Hạo mong muốn. Cảm động chẳng
qua chỉ là một trạng thái tình cảm trong nháy mắt, rất nhanh liền biến mất.

Lô Chí Thanh không quá đồng tình, “Cậu cứ một mực im lặng không

nói, chẳng lẽ sẽ có cơ hội sao? Tại sao không nói ra luôn một lần, cho nhẹ
người.”

“Bây giờ nói ra, chỉ có đau, không có mau[3].” Bồ Tử Hạo trầm mặc

một hồi, lại bổ sung, “Vẫn chưa phải lúc.”

[3]mau: ở đây có nghĩa là thoải mái, vui vẻ.

Lô Chí Thanh đầu hàng, có chút bất đắc dĩ nói, “Rồi rồi, tôi không nói

chuyện cậu viết tiểu thuyết nữa, được chưa? Có điều bảo cậu viết văn
không tệ hẳn không có vấn đề gì chứ, dù sao các cậu ấy cũng biết.”

Lúc này Bồ Tử Hạo mới gật đầu một cái, coi như hài lòng. Hắn mang

ví đến quầy, trực tiếp trả tiền, bình tĩnh nói, “Lần này tôi trả, lần sau đổi lại
cậu mời tôi.”

Giá của các món ăn Nhật Bản không rẻ, Lô Chí Thanh trước mặt Trần

Huyên ăn nói bậy bạ đòi mời khách, Bồ Tử Hạo cũng không nói gì. Nhưng
mà hắn rất hiểu thói quen của Lô Chí Thanh, người này gia cảnh không tệ,
có điều tiền tiêu vặt hàng tháng đều không thể trụ lâu, hắn sợ Lô Chí Thanh
nếu trả tiền cơm cho bốn người thì ví tiền của cậu sẽ chịu không nổi.

“Tôi mời khách, cậu trả tiền?” Lô Chí Thanh nhịn không được, huýt

sáo một tiếng, huých Bồ Tử Hạo, cảm khái nói, “Thật không biết cái tính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.