Lô Chí Thanh và Trần Huyên đều cùng một bộ dáng tương tự. Hắn
không hiểu bộ phim này cho lắm, xem xong cứ mơ mơ hồ hồ: "Tử Hạo cậu
xem hiểu không?"
"Cũng tàm tạm" Bồ Tử Hạo ngu mới thừa nhận, thời gian hắn xem
phim còn không bằng một góc của thời gian hắn ngắm người.
Lần này Sở Du sau khi xem phim xong, cảm thấy cô so với trước kia
càng thông suốt, càng hiểu sâu hơn. Đặc biệt là nỗi cô đơn ở trong ấy, cả bộ
phim đều chứa nhàn nhạt bi thương. Cô bây giờ không phải là vậy sao?
Một tâm hồn già cỗi được bao bọc bởi thân thể trẻ trung, mặc dù có bạn
thân bên cạnh, thế nhưng bọn họ đều đang tràn đầy sức sống thanh xuân,
trong khi tâm hồn cô lại già đi hơn họ rất nhiều.
Cô biết được bí mật của tương lai, vì sao cứ vậy cho cô sống lại ở thời
điểm này?
"Du nhi, cậu vì sao làm câu nào cũng sai thế? Tháng trước không phải
còn rất tiến bộ mà" Trần Huyên dựa vào cửa sổ trong KFC, có chút nghi
nhờ nhìn vào mớ lằng nhằng trong bài của Sở Du. Cô biết số học của Sở
Du không tốt lắm, nhưng không thể quên toàn bộ công thức chứ, một chút
cũng không nhớ.
Bồ Tử Hạo ngồi bên cạnh lười biếng ăn khoai tây chiên, lại không
nhịn được cười khiêu khích: "Học sinh xuất sắc lên cao, tự đắc rồi". Hắn
chính là đang bắt chước câu cửa miệng của Ngô lão sư, cô ấy thích nhất là
nói những lời này.
Sở Du vốn đang nhức đầu với đề số học, nghe thấy những lời nói móc
này càng nổi điên, cũng không hiểu vì sao Bồ Tử Hạo ngây thơ lại luôn
thích đối nghịch với mình. Cô cười lạnh nói: "Thành tích của cậu hẳn là rất
tốt ha?"