SỐNG LẠI LÀM BIÊN ĐẠO CHỦ CHỐT - Trang 47

"Có phải sáng hôm nay em lại đến trễ? Thầy nói cho em biết, thành

tích không quan trọng, cái mấu chốt chính là thái độ học tập... Rốt cuộc sau
này em muốn làm gì? Trong lòng em đã có đáp án chưa?"

Sở Du nghe thấy tiếng cũng không quay đầu lại, vờ như chưa nghe

thấy gì, nhìn chằm chằm hàng ngũ trước mặt. Thầy Trương hình như không
ý thức được tiếng nói của mình vô cùng to, giữa tiếng nhạc thể dục, thầy
phải đề cao âm lượng lên thì học trò trước mặt mới có thể nghe rõ.

Thầy Trương chỉ cách Sở Du và bạn học đứng ở hàng cuối cùng chỉ có

một chút.

"Thầy, em hiểu." Thanh âm lười biếng của Bồ Tử Hạo truyền đến tai

Sở Du, cô có thể tưởng tượng được bộ dạng uể oải của hắn.

"Em hiểu? Nhiều giáo viên bây giờ cũng không quản em trong giờ học

muốn làm gì. Đó chính thả tay, để chính em tự chơi tự chịu, em còn ở đây
dương dương tự đắc? Đi học thì trễ, bài tập cũng không nộp, điểm thi lúc
nào cũng đội sổ, rốt cuộc là em muốn làm cái gì? Thầy nói cho em biết, em
đừng có không cảm thấy sốt ruột, hiện tại cũng không còn nhiều thời gian
nữa, sau lứa 12 này là đến phiên các em! Vì sao em cứ giống như một đứa
con nít, suốt ngày không chịu lớn vậy?"

Ngược lại, Sở Du có thể hiểu được sự khuyên bảo tận tình của thầy

Trương, cô ở trong khoa văn này, có rất nhiều tài giỏi, sau đó, trong 30
người có 2 3 người đi Thanh Bắc, số còn lại thì 100% đều đậu đại học. Bây
giờ thành tích của Bồ Tử Hạo quả thật quá kém, thầy Trương sợ hắn không
đậu nổi một trường nào đó. Trong trí nhớ của Sở Du, Bồ Tử Hạo ở thời
điểm lớp 12 chuẩn bị xuất ngoại du học, không có tham gia kỳ thi đại học.

"Em có cảm thấy sốt ruột..." Bồ Tử Hạo hàm hàm hồ hồ kêu, thầy

Trương nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn, càng có có cảm giác tiếc rèn
sắt không thành thép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.