SÔNG NGẦM - Trang 105

này trống rỗng. Lương Tứ Hải không hề lo lắng về chiếc xe kia và "hàng"
trong thùng xe, vì anh ta biết, sẽ nhanh chóng có người đến lái đi.

Màn đêm chầm chậm buông xuống, con đường nhỏ dưới chân núi mờ

dần. Trên cánh đồng chỉ còn lác đác vài người nông dân, khói bếp bắt đầu
bay lên từ những ngôi nhà lẻ loi nằm rải rác dưới chân núi. Cả vùng rừng
núi yên lặng tĩnh mịch, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng quạ về muộn kêu
trên cành cây. Chiếc xe chở hàng im lìm đứng đó, trông không ăn nhập chút
nào với cảnh vật xung quanh, nhưng lại giống như một người lắng nghe
trung thành.

Bỗng có tiếng đập nhẹ rón rén vang lên ở cửa sau khoang chở hàng,

tiếp đó tất cả lại chìm trong im lặng. Nhưng nếu chăm chú lắng nghe, bạn
sẽ nghe thấy có người đang thở gấp, khóc lóc ở phía cánh cửa đó. Cùng lúc
đó, có mấy cánh tay đang sợ hãi lần tìm nơi có thể mở cửa thoát ra. Nhưng,
chẳng thể làm được gì khác ngoài việc đưa tay sờ soạng một cách vô ích.
Giữa những âm thanh sột soạt yếu ớt đó, tiếng đập lại vang lên. Lúc đầu chỉ
thưa thớt vài lần, rồi dần dần mỗi lúc một dồn dập hơn, mạnh hơn, cuối
cùng có một tiếng kêu khẽ vang lên, nghe rõ mồn một giữa núi rừng.

"Cứu tôi… Cứu tôi với…"
Mấy con quạ đang đậu ở chỗ nào đó trong rừng giật mình bay vụt lên,

chúng bực tức lượn vài vòng trên đầu chiếc xe chở hàng rồi lao vào khoảng
không sâu thẳm tối mịt, vừa bay vừa cất những tiếng kêu thảm thiết.

Đó là lời đáp duy nhất của rừng cây dành cho những con người đó.

Trước những tiếng đập, tiếng kêu ấy, núi đồi lặng im, cây cối lặng im.

Đất trời lặng im.
Tất cả đều im lìm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.