SÔNG NGẦM - Trang 112

Phương Mộc không có tâm trí nào để ăn uống, anh mấy lần muốn bàn
chuyện vụ án, nhưng không biết bắt đầu thế nào. Bữa ăn kéo dài đến tận
mười rưỡi tối, đến lúc không thể uống thêm được nữa, Hàn Vệ Minh mới
đòi về khách sạn nghỉ. Trên đường về, Phương Mộc trách Biên Bình đã
không nhân cơ hội chỉ có một mình Hàn Vệ Minh để bàn về vụ án, Biên
Bình bĩu môi:

"Cậu tưởng Hàn Vệ Minh uống nhiều thật à? Anh ta hiểu rõ tình hình

đấy." Biên Bình mở cúc áo cổ, hơi thở nồng nặc mùi rượu, "Cái tay ghê
gớm này không muốn cho mình có cơ hội nên mới rót rượu liên tục thế
đấy."

Phương Mộc không nói thêm gì nữa, một lúc sau, anh hỏi: "Bước tiếp

theo phải làm thế nào?" Lòng anh nặng trĩu.

"Tính từng bước một vậy." Biên Bình nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ

đăm chiêu suy nghĩ, "Trong tỉnh có rất nhiều chuyên gia, cậu có biết tại sao
lại mời Hàn Vệ Minh không?"

"Tại sao ạ?"
"Hàn Vệ Minh nổi tiếng là người chính trực. Làm trắc nghiệm nói dối

đối với ông Hình, phải tìm một người chí công vô tư." Biên Bình nhìn vẻ
mặt u ám của Phương Mộc, "Có điều không việc gì phải lo lắng cả. Sự thực
là sự thực, hơn nữa, Phương Mộc…"

Giọng Biên Bình bỗng trở nên nghiêm khắc, Phương Mộc bất giác

quay đầu lại nhìn ông.

"…Là cảnh sát, nhất định phải bảo vệ chính nghĩa, nhưng chúng ta

cũng không được đánh mất lập trường."

Một hồi lâu sau, Phương Mộc mới khẽ gật đầu. Vẻ như đã tiếp thu lời

giảng giải của Biên Bình, nhưng thực ra trong lòng anh rối bời.

Rõ ràng là ông Hình đã bị mưu hại, nhưng nếu không có bằng chứng

có lợi, hình phạt mà pháp luật dành cho ông sẽ rất nặng.

Cảnh sát phải trung thành, nhưng trung thành với pháp luật, hay với

lương tâm?

Đúng như Biên Bình nói, ngày hôm sau Hàn Vệ Minh đóng cửa không

tiếp khách, giam mình trong phòng nghiên cứu hồ sơ vụ án, không gặp bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.