SÔNG NGẦM - Trang 134

Chương 10

ĐỨC PHẬT VÀ ĐỊA NGỤC

C

hùa Ban Nhược nằm ở trung tâm thành phố, đây vốn chỉ là một

ngôi chùa nhỏ đổ nát tiêu điều, không biết từ bao giờ, thiện nam tín nữ
trong thành phố này bỗng trở nên nhiều vô kể, và vì đây là trung tâm đạo
Phật duy nhất của thành phố, chùa Ban Nhược ngày càng nghi ngút khói
hương. Sân chùa hương khói mù mịt suốt cả ngày, chỗ nào cũng có thể thấy
những vị tăng mặt mũi hồng hào vì được ăn uống đầy đủ.

Không biết vì sao, cuộc sống vật chất ngày càng sung túc, mà tâm linh

con người ta lại ngày càng chống chếnh.

Chỗ bán đồ cúng lễ và đồ lưu niệm chật cứng người. Gã đàn ông họ

Kim bê một bó nến lớn, vừa chửi rủa vừa chen ra khỏi đám đông.

"Mẹ kiếp, người đâu mà đông thế!"
Lương Tứ Hải cau mày, lạnh lùng nhếch mép. Kim vội im bặt, rón rén

đặt nến thơm vào tay Lương Tứ Hải.

"Một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ." Để ý thấy ánh mắt dò hỏi của

Lương Tứ Hải, Kim liền nói thêm một câu: "Loại đắt nhất."

Vẻ mặt Lương Tứ Hải dịu lại, hắn nhẹ nhàng nói: "Đắt nhất, chưa

chắc đã thành tâm nhất. Quan trọng ở cái tâm." Kim khẽ chớp mắt, nghe
xong vẫn thấy mơ hồ không hiểu hết. Lương Tứ Hải khẽ cười, quay người
đi về phía chiếc lư hương khổng lồ ở giữa sân chùa.

Khi Lương Tứ Hải châm hương, những người đến lễ xung quanh khẽ

xì xầm xôn xao. Dù sao cũng ít khi thấy có người mang đồ lễ hoành tráng
như vậy ở chùa Ban Nhược. Lương Tứ Hải đã quá quen với cảnh này, hắn
chắp tay đứng yên lặng hồi lâu, rồi rời bước đi về Đại Hùng bảo điện.

Sau khi vào điện, Lương Tứ Hải lần lượt chắp tay chào các vị tăng

đang cầm chuông đứng cạnh tượng Phật. Hiển nhiên đã rất quen mặt Lương
Tứ Hải, những vị tăng đang gật gà bỗng trở nên tươi tỉnh, hoàn lễ xong,
liền gõ mạnh vào chiếc chuông trong tay. Tiếng chuông vang lên lảnh lót,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.