SÔNG NGẦM - Trang 177

phương hướng, anh vác xác Đinh Thụ Thành lên vai, cô bé vẫn nắm chặt
lấy áo Đinh Thụ Thành, xiêu vẹo đi về phía căn phòng bếp.

Đó là lối thoát duy nhất có thể. Phương Mộc vừa thở hổn hển vừa

chạy, vừa thầm cầu nguyện cánh cửa sắt đã bị anh phá khóa bằng thanh
móc sắt ấy vẫn chưa bị phát hiện.

Khói lửa trong tòa nhà mỗi lúc một dày hơn, Phương Mộc dần cảm

thấy khó thở, cổ họng như bị một bó rơm to chặn lại. Cảm giác thi thể Đinh
Thụ Thành nặng đến cả tấn, nước dịch chảy ra từ những vết thương trên
xác chết chảy vào cổ Phương Mộc, kết thành một lớp khô cứng dưới sức
nóng của lửa. Không còn nhìn rõ lối đi trước mặt, khói mù mịt khiến
Phương Mộc không mở nổi mắt ra, chỉ còn cách lần mò men theo tường để
tìm đến cánh cửa gỗ. Khi mò thấy nắm tay cửa đã nóng bỏng vì lửa cháy,
anh suýt nữa reo lên thành tiếng.

Phương Mộc kéo mạnh, mở tung cánh cửa gỗ, trong phòng bếp khói

đỡ mù mịt hơn chút, vẫn có thể lờ mờ nhận ra cánh cửa sắt ở phía đối diện.
Phương Mộc lao tới trước cánh cửa sắt, kéo thật mạnh, trong lòng bỗng
lạnh toát.

Cánh cửa đã bị khóa chặt.
Phương Mộc không thể gắng gượng được hơn nữa, anh ngồi phịch

xuống đất.

Thế là chấm hết.
Thi thể Đinh Thụ Thành nằm nghiêng trên nền nhà, cánh tay phải bị

đè bên dưới, đầu hơi nghiêng, trông rất gò bó. Nhưng Đinh Thụ Thành đã
không còn cảm giác được nữa, không biết có nên cảm thấy may mắn về
điều này. Khói liên tiếp xộc vào căn phòng bếp qua cánh cửa mở toang.
Phương Mộc nhìn thi thể Đinh Thụ Thành trước mắt càng lúc càng nhạt
nhòa, trong lòng lại dần thấy yên bình hơn.

Dừng lại ở đây thôi, tôi đã cố hết sức rồi.
Xin lỗi nhé, anh Hình.
Xin lỗi nhé, Hình Na.
Xin lỗi nhé, Đinh Thụ Thành...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.