SÔNG NGẦM - Trang 18

trực ban: "Số 17." Vẻ mặt anh đã bình tĩnh trở lại, nhưng giọng nói không
kìm nén nổi sự phấn khích, "Kiểm tra xem ngày hôm đó ai nhận chiếc xe
chở rác số 17."

Người quản lí trực ban cuống cuồng xem lại sổ ghi, nhanh chóng

ngẩng đầu lên trả lời : "Trần Quyên. Đúng rồi, hôm nay chị ấy vẫn đến
làm."

Tiêu Vọng và Phương Mộc nhìn nhau không biết nói gì, vẻ mặt đầy

nghi vấn. Cuối cùng, Phương Mộc khoát tay: "Gọi chị ấy đến đây, sau đó
các anh ra ngoài chờ."

Hai người lại vào ngồi xuống bên bàn, Tiêu Vọng ném cho Phương

Mộc một điếu thuốc, tự mình châm thuốc, rít mạnh một hơi rồi nói: "Mẹ
kiếp, vẫn còn dám đi làm, chắc chắn không phải là cô ta."

"Hỏi xem thế nào đã." Phương Mộc khẽ gật đầu, "Có thể phát hiện

được thêm gì đó."

Trần Quyên nhanh chóng được dẫn đến phòng giám sát. Vừa nhìn thấy

chị ta, Phương Mộc và Tiêu Vọng đều nhận ra ngay nữ lao công trong đoạn
băng ghi hình chắc chắn không phải là chị ta. Trần Quyên cao chưa đến
1m60, thân hình đã lộ rõ vẻ sồ sề của phụ nữ tuổi trung niên. Còn nữ lao
công kia phải cao hơn 1m65, dù mặc bộ đồng phục làm việc to rộng, vẫn
thấy được dáng người thanh mảnh.

Trần Quyên vô cùng căng thẳng, vào phòng là nắm chặt lấy gấu áo, sợ

sệt đứng nép vào tường.

Tiêu Vọng nhìn chị ta từ đầu đến chân rồi hỏi: "Ngày 17 tháng 9, chị ở

đâu?"

"Đến làm ở tòa nhà này."
"Chị nhận xe chở rác số 17?"
"Vâng."
"Hôm đó chị sử dụng chiếc xe này suốt đúng không?"
"...Vâng." Trần Quyên trả lời không được tự nhiên, đồng thời ngẩng

đầu len lén nhìn Tiêu Vọng và Phương Mộc.

Tiêu Vọng nheo mắt lại, nói với giọng lạnh băng: "Chị phải hiểu là nói

dối không có bất cứ lợi ích gì cho chị."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.