SÔNG NGẦM - Trang 188

Nhìn thấy khẩu 54 và một hộp đựng đầy đạn trước mặt, Phương Mộc

biết mình đang ở trong tình thế cưỡi hổ khó xuống.

"Có cần phải đọ thật không?"
"Sao, cậu sợ à?" Tiêu Vọng lắp đầy hộp đạn vào khẩu 92, lách cách

lên nòng.

Câu nói của Tiêu Vọng khơi dậy tính hiếu thắng của Phương Mộc, anh

khẽ đẩy gọng kính, cầm súng lên, nín thở ngắm bắn. Mấy giây sau, bãi tập
bắn ngầm lần lượt vang lên những tiếng súng nổ giòn giã.

Phát thứ nhất, Phương Mộc vòng 9, Tiêu Vọng vòng 9.
Phát thứ hai, Phương Mộc vòng 10, Tiêu Vọng vòng 9.
Phát thứ ba, Phương Mộc vòng 9, Tiêu Vọng vòng 10.
Phát thứ tư, Phương Mộc vòng 9, Tiêu Vọng vòng 8.

Bắn tám phát, tổng điểm của Phương Mộc hơn Tiêu Vọng hai vòng.

Khẩu 54 trong tay Phương Mộc đã bắn hết đạn, anh đang định bỏ súng
xuống, nhưng mấy đồng nghiệp lắm chuyện đã nạp đầy một hộp đạn khác
đặt sẵn trước mặt anh. Phương Mộc nhìn Tiêu Vọng vẫn đang cầm súng
ngắm bắn ở bên cạnh, nghĩ bụng khẩu 92 của Tiêu Vọng vẫn còn bẩy viên
đạn, bắn thêm một lượt nữa cũng được. Phương Mộc liền tháo hộp đạn
rỗng ra, vừa định đưa tay cầm hộp đạn mới, bỗng nghe thấy các đồng
nghiệp xung quanh cùng ồ lên kinh ngạc. Anh bất giác ngẩng đầu lên, thì
thấy khẩu 92 của Tiêu Vọng đang chĩa vào đầu mình.

Người đầu tiên có phản ứng là ông Tần, ông hầm hầm bước tới, đưa

tay túm lấy khẩu súng trong tay Tiêu Vọng: "Cậu định làm gì thế hả? Khi
tập bắn, không được chĩa súng vào người, cậu có hiểu quy định không hả?"

Tiêu Vọng giơ tay lên gạt tay ông Tần ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm

vào mặt Phương Mộc, phải đến năm giây sau, mới nói từng chữ rành rọt:

"Cậu đã hết đạn, nhưng tôi vẫn còn. Đây chính là ưu thế."
Cả bãi tập bỗng chốc im bặt. Rất lâu sau, một cảnh sát trẻ mới đăm

chiêu nói: "Cậu Tiêu nói có lí, đây chính là ưu thế." Mọi người liền nhao
nhao nói theo phụ họa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.