SÔNG NGẦM - Trang 211

cách cách". Phương Mộc không biết làm gì, liền đem một chiếc ghế ra ngồi
ở cửa phòng khách xem tuyết rơi.

Tuyết bay đầy trời khiến tầm nhìn con người nảy sinh ảo giác. Dường

như tất cả mọi sự vật đều xa tít phía chân trời, nhưng lại như thể đang ở
ngay trước mặt. Phương Mộc nhìn những bông hoa tuyết không ngừng rơi
xuống, tâm trạng mỗi lúc một trĩu nặng.

Việc giúp ông Hình thoát tội đến bây giờ vẫn không có tiến triển gì, vụ

án vốn có vẻ đơn giản lại càng ngày càng phức tạp. Thi thể người phụ nữ ở
khách sạn Thành Loan vẫn chưa tìm thấy; Lời khai của Cảnh Húc đã loại
ngay Trịnh Lâm và hai đồng đội khác ra khỏi trận chiến; Đinh Thụ Thành
đã bị giết hại; Bách Hâm Dục Cung bị thiêu hủy… Dường như mỗi một
điểm khả nghi đều có một manh mối, nhưng tất cả đều không thể tiếp tục
điều tra.

Lục Lộ bỗng dưng xuất hiện, mang lại một bước ngoặt cho tất cả mọi

việc, đáp án cho mọi câu hỏi có lẽ đang nằm trong chính ngôi làng miền
núi nhỏ bé này.

Nghĩ đến đây, Phương Mộc cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn đôi

chút, anh vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện thấy Lục Hải Yến đã đứng bên
cạnh mình từ lúc nào, cô thẫn thờ nhìn tuyết rơi, vẻ mặt buồn rầu.

Trông cô chưa đến hai lăm tuổi, cách ăn mặc trang điểm toát lên vẻ

quê mùa đặc trưng của một cô gái nông thôn, quần áo trên người mặc dù rất
thời trang nhưng không hợp với cô. Có thể nhận ra cô vừa khóc, mắt vẫn
còn chưa hết sưng.

Có lẽ nhận ra ánh mắt quan sát của Phương Mộc, Lục Hải Yến có vẻ

bất an, dường như đang định rời đi chỗ khác. Phương Mộc không muốn bỏ
lỡ cơ hội nói chuyện, anh lên tiếng hỏi: "Cô tên là Lục Hải Yến phải
không?"

Cô gái cúi đầu, "Vâng."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi ba."
"Tôi nhiều tuổi hơn cô, cô cứ gọi tôi là anh Phương."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.