SÔNG NGẦM - Trang 209

Chương 15

CÁ MÙ

[23]

S

áng sớm ngày hôm sau, Phương Mộc giật mình tỉnh giấc, dường

như có luồng ánh sáng trắng mờ ảo chiếu trước mặt. Khi tỉnh táo hơn,
Phương Mộc nhận ra đó là ánh sáng lọt vào qua cửa sổ. Anh ngồi dậy rời
khỏi giường, kéo tấm rèm mỏng che cửa sổ ra, ngoài trời tuyết bay mù mịt,
bầu trời xám xịt đang chầm chậm giũ xuống muôn vàn những bông tuyết to
dày.

Nửa tiếng sau, Lục Đại Xuân đến nhà bà quả phụ Thôi, hai chân nặng

trịch dính đầy tuyết. Anh ta nói với Phương Mộc, con đường núi đã bị tuyết
chặn kín.

"Xem ra, anh phải ở đây thêm mấy ngày." Anh ta nói với vẻ đáng tiếc.
Phương Mộc mừng thầm trong bụng. Thế là có cơ hội điều tra thôn

Lục Gia.

Bà quả phụ Thôi nhiệt tình giữ Lục Đại Xuân ở lại ăn sáng, anh ta xua

tay từ chối, bảo phải về ngay. Phương Mộc nhìn đôi giày của Lục Đại Xuân
gần như đã bị nước tuyết ngấm ướt hết, liền hỏi: "Phiền anh quá, lại phải
chạy đến, gọi điện thoại cũng được mà?"

"Nhà cô ấy không có điện thoại." Lục Đại Xuân bĩu môi về phía bà

quả phụ họ Thôi, "Cả làng chỉ có một cái máy điện thoại duy nhất, ở nhà bố
tôi."

"Bố anh là?"
"Ha ha, quên mất không nói cho anh biết, bố tôi chính là trưởng thôn

Lục Thiên Trường." Lục Đại Xuân mỉm cười, "Có việc gì cứ sang chỗ bố
tôi gọi điện thoại."

"Không cần đâu, tôi có điện thoại di động."
Lục Đại Thôn lại cười: "Cái thứ đồ chơi đó ở đây không có tác dụng

gì đâu, không tin anh lấy ra mà xem."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.