SÔNG NGẦM - Trang 216

"Thế… tiền để mua những thứ đó ở đâu ra?"
"Không biết." Lục Hải Yến khẽ nhún vai, "Có ăn có uống là được, ai

để ý đến chuyện đó làm gì?"

Phương Mộc im lặng. Một lúc sau, anh bỗng nhớ ra một việc: "Nhà cô

không đi lĩnh đồ à? Có cần tôi giúp không?"

"Không cần." Lục Hải Yến bỗng có vẻ miễn cưỡng, "Lát nữa sẽ có

người mang đến."

Quả nhiên, mười mấy phút sau, Lục Đại Xuân và Lục Tam Cường

khiêng một bao tải to căng phồng bước vào. Thấy Phương Mộc đứng ngoài
sân, Lục Đại Xuân ngớ ra, rồi khẽ gật đầu, thay cho câu chào. Lục Tam
Cường lại rất nhiệt tình, cậu ta đưa cho Phương Mộc điếu thuốc lá, rồi
chuyện trò vài câu.

"Nhiều đồ thế à?" Phương Mộc chỉ vào chiếc bao tải.
"Vâng. Anh ở nhà bà quả phụ Thôi, nên bố tôi nhất định bảo tôi mang

qua đấy. Anh là khách mà."

Phương Mộc ngây người ra, bất giác đưa mắt nhìn Lục Hải Yến. Lục

Hải Yến không hề đáp lại ánh mắt Phương Mộc, mà nhìn Lục Đại Xuân,
nét mặt phức tạp khó hiểu. Lúc đi qua chỗ Lục Hải Yến, Lục Đại Xuân
ngẩng đầu lên nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại thôi, Phương Mộc đang
định quay người tránh đi chỗ khác, thì anh ta đã sải bước đi ra khỏi sân.
Lục Hải Yến nhìn theo Lục Đại Xuân cho đến khi bóng dáng anh ta mất hút
trong màn tuyết mới quay đầu lại, thở dài một tiếng.

Bà quả phụ Thôi ngồi trong phòng khách soạn lại những đồ vừa được

đem đến, hầu hết là đồ ăn và đồ dùng hằng ngày. Bới qua bới lại, bỗng bà
ta lôi ra một chiếc túi xách màu đen, ngắm kĩ hồi lâu, vẻ mặt ngơ ngác
không hiểu.

"Đây là cái gì mà nặng thế?"
"Máy tính xách tay." Phương Mộc tiện tay đón lấy, xem nhãn hiệu,

"Của Sony, đồ tốt đấy."

"À, cái đó là cho tôi." Lục Hải Yến uể oải nhấc chiếc máy tính xách

tay lên, quay người đi về phòng mình. Một lúc sau, Lục Hải Yến lại hé cửa
phòng ra, mặt ửng đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.