SÔNG NGẦM - Trang 225

Mộc lấy cho bà ta một cốc nước, rồi quay người khẽ hỏi Lục Hải Yến: "Cô
kể tường tận xem nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Em trai tôi… mấy hôm trước nó vào thành phố, trưởng thôn dẫn

người đi khắp nơi tìm nó…" Vì nghẹn ngào, lời của Lục Hải Yến đứt
quãng liên tục, "Vừa nãy, trưởng thôn đến đập cửa, bảo… em trai tôi đã
giết người…"

Phương Mộc nghe không hiểu gì. Chỉ là vào thành phố thôi, tại sao

phải dẫn người đi bắt cậu ta? Hơn nữa, tại sao lại xảy ra án mạng?

Bỗng Phương Mộc mở to mắt, dường như có một ánh chớp lóe lên

trong đầu.

Anh nắm lấy vai Lục Hải Yến, hấp tấp hỏi: "Em trai cô tên là Lục Hải

Thao có phải không?"

"Đúng rồi." Ánh mắt Lục Hải Yến ngơ ngác, rồi lập tức trở nên điên

dại, "Anh quen em trai tôi? Có phải anh đã gặp nó ở đâu rồi không?"

Phương Mộc không trả lời, anh thầm trách mình thật ngu xuẩn: Lục

Hải Yến, Lục Hải Thao, tại sao lại không nghĩ ra sớm cơ chứ?

Việc Lục Hải Thao giết người nhất định có liên quan đến bí mật của

thôn Lục Gia.

Phương Mộc về phòng, vội vàng mặc quần áo, vừa bước ra khỏi cửa

thì va phải Lục Hải Yến.

"Anh đi đâu?" Mắt Lục Hải Yến sáng rực.
"Tôi đi tìm em trai cô." Phương Mộc không có tâm trí nào để đôi co

với Lục Hải Yến, "Cô và mẹ cô ở nhà đợi tôi."

"Tôi đi với anh!"
"Không được!" Phương Mộc nói thẳng băng, đẩy Lục Hải Yến ra, vội

vã bước ra ngoài sân.

Vừa đi ra đường làng, Phương Mộc liền nhìn thấy một đốm sáng ở

góc phía tây nam, thấp thoáng có tiếng người vọng tới, anh ngẫm nghĩ rồi
chạy nhanh ra đó.

Ở đó có một cây cổ thụ, mặc dù cây rất cao, tán rộng, nhưng vào mùa

này cành cây đã trụi lá từ lâu. Có mấy người đứng dưới gốc cây, lửa đuốc
trên tay họ rọi xuống nền tuyết xung quanh, hắt lên một thứ ánh sáng vàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.