SÔNG NGẦM - Trang 233

Phương Mộc nhìn bốn xung quanh, anh dặn Lục Hải Yến cầm điện

thoại đứng yên ở đó, rồi thử đi vào sâu trong rừng. Đi được mười mấy mét
thì không thấy con đường dưới chân nữa. Phương Mộc đưa tay lên miệng,
khẽ gọi: "Lục Hải Thao, Lục Hải Thao!"

Trong rừng rậm không hề có tiếng đáp lại.
Phương Mộc vẫn nuôi hy vọng, anh cúi người thấp xuống đi thêm

mấy mét về phía trước, gần như khom sát mặt đất gọi tên Lục Hải Thao,
nhưng bốn bề vẫn im lặng như tờ.

Phương Mộc cau mày, bluetooth chỉ có thể gửi được trong khoảng

cách mười mấy mét, Lục Hải Thao chắc chắn ở ngay gần đây, nhưng sao
không có phản ứng gì?

Bỗng nhiên tiếng gọi thất thanh của Lục Hải Yến vang lên ở phía sau

lưng. Phương Mộc vội quay đầu lại hỏi khẽ: "Sao thế?"

Lục Hải Yến giơ chiếc điện thoại di động lên: "Điện thoại của anh…

không sáng nữa rồi."

Phương Mộc chạy nhanh tới, cầm điện thoại di động lên xem thì thấy

đã hết pin.

"Em trai cô có gửi thêm ảnh đến không?"
"Không." Lục Hải Yến sợ sệt trả lời, như thể điện thoại di động hết pin

hoàn toàn là trách nhiệm của cô.

Phương Mộc chửi thầm một tiếng, anh khẽ dặn: "Chúng ta chia nhau

ra tìm, em trai cô chắc là ở ngay gần đây thôi."

"Đừng tìm nữa."
"Sao?" Phương Mộc đang định quay người đi bèn ngạc nhiên dừng lại,

"Sao không tìm nữa?"

Lục Hải Yến bình tĩnh lạ thường, cô chỉ vào ngọn đuốc trong tay:

"Đuốc sắp tắt rồi, gần đây chỗ nào cũng là vực thẳm và hố sâu, chúng ta sẽ
ngã ở đâu đó mà chết trước khi tìm thấy em trai tôi."

Không thể tiếp tục tìm kiếm được nữa, mò mẫm xuống núi cũng nguy

hiểm không kém. Tận dụng nốt chút ánh sáng cuối cùng của ngọn đuốc,
Lục Hải Yến dẫn Phương Mộc tìm đến một hang núi nhỏ để tránh gió, họ
quyết định chờ trời sáng hẵng xuống núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.