SÔNG NGẦM - Trang 234

Hai người đều không nói gì, lặng lẽ nhìn ngọn lửa đuốc leo lét, chuẩn

bị tắt bất cứ lúc nào. Ngọn lửa chập chờn, nhảy múa, như thể đang cố gắng
giãy giụa trước những giây phút cuối cùng. Lục Hải Yến co người lại, hai
tay ôm đầu gối, cằm tựa vào đầu gối, vẻ mặt đầy ưu tư lo lắng. Ngọn lửa
ánh lên trong mắt cô hai đốm sáng, những giọt lệ đang chực trào ra ẩn hiện
trong đáy mắt.

Phương Mộc cũng đang mải đuổi theo những suy nghĩ trong đầu. Lục

Hải Thao chắc không biết là mình ở ngay gần đó, gửi ảnh qua bluetooth có
lẽ là cách liên lạc duy nhất cậu ta nghĩ đến vào lúc đó.

Cái gì khiến cậu ta sốt ruột muốn cho người bên ngoài biết đến như

vậy?

Lục Hải Thao ắt đã trông thấy thứ gì đó khiến cậu ta phải choáng

váng.

"Tại sao anh lại biết em trai tôi?" Lục Hải Yến đột ngột hỏi.
Phương Mộc nghĩ một lát rồi kể tỉ mỉ cho Lục Hải Yến biết mình đã

gặp Lục Hải Thao trên tàu hỏa như thế nào. Lục Hải Yến im lặng một lúc
lâu, mắt lại rớm lệ.

"Cái thằng ngốc này… cái thằng ngốc này…"
Phương Mộc ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Em trai cô chỉ vào thành phố một

chuyến, sao lại gây ra lắm phiền phức như vậy?"

"Trưởng thôn không cho chúng tôi vào thành phố, bình thường mua gì,

cũng đều là Đại Xuân với mấy người đó đi mua."

"Tại sao?"
"Anh cũng thấy đấy, chỗ chúng tôi là một làng nhỏ, chỉ có mười mấy

hộ gia đình. Trước đây nghèo đói thảm hại, chỉ có mỗi cách bới đất kiếm
thức ăn. Khoảng vài năm trước, trưởng thôn bỗng tập hợp tất cả mọi người
lại mở một cuộc họp…" Lục Hải Yến co người lại chút nữa, "… Nói là từ
sau thôn sẽ chịu trách nhiệm lo thực phẩm ăn uống và đồ dùng sinh hoạt
cho mọi người, có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì, nhưng có một điều
kiện…"

"Tất cả mọi người đều không được đi ra bên ngoài?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.