SÔNG NGẦM - Trang 236

Gần như cùng lúc đó, ngọn lửa đuốc leo lét cháy nãy giờ cuối cùng đã

vụt tắt.

Hai đốm sáng cuối cùng trong con mắt của Lục Hải Yến cũng vụt tắt

theo.

Tất cả đều chìm trong màn đêm đen thẫm. Mọi vật bốn xung quanh

giống như một bức màn trùm xuống, trong chớp mắt đã phủ kín trời đất.
Lục Hải Yến kêu lên một tiếng sợ hãi, tiếp đó với tay ra.

"Anh ở đâu?" Cuối cùng, một bàn tay lạnh toát túm chặt lấy ống tay áo

Phương Mộc, nhất định không chịu buông ra, dường như đó là thứ vũ khí
thần kì duy nhất có thể chống chọi với bóng tối.

Phương Mộc nhích lại, cố gắng ngồi sát vào Lục Hải Yến, đồng thời

lại phải cố gắng để cô không có cảm giác bất an.

Người cô gái run lên bần bật, lúc đầu còn hơi né tránh, mấy giây sau,

cô liền dựa sát vào người Phương Mộc.

Sự tiếp xúc gần gũi của cơ thể khiến cả hai người đều thấy ngượng

ngùng, nhiệt độ cơ thể tăng lên, sưởi ấm cho mình, và sưởi ấm cho cả
người kia. Sự thay đổi diệu kì ấy khiến họ càng dựa sát vào nhau hơn theo
phản xạ bản năng, hệt như hai con thú nhỏ bơ vơ ngoài tuyết.

Rất lâu sau, Phương Mộc phá vỡ sự im lặng: "Trời sắp sáng rồi nhỉ?"
"Vâng."
"Cô nghỉ một tí đi."
"Vâng."
Lại im lặng rất lâu, những âm thanh kì dị giữa bốn bề núi rừng càng rõ

hơn.

Có tiếng gió thổi xào xạc qua những tán cây.
Có tiếng tuyết rơi lộp bộp.
Có tiếng bước chân giẫm lên cành cây khô gãy.
Có tiếng thở nặng nhọc của những con thú hoang.
Phương Mộc cảnh giác quan sát xung quanh, cố gắng nghe ngóng

động tĩnh của Lục Hải Thao giữa những âm thanh kì dị ấy. Có mấy lần, anh
gần như tin rằng Lục Hải Thao nấp ngay trong bụi cây nào đó cách mình
không xa, nhưng khi khẽ gọi tên cậu ta, chẳng hề có lời đáp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.