SÔNG NGẦM - Trang 251

Lục Hải Yến vẫn trong tư thế cầm rìu, người nghiêng ra phía trước,

răng nghiến chặt, hai mắt trân trân nhìn vào em trai mình vẫn đang co giật.

Không, đó không phải là mắt.
Đó cũng là một đám khói đen.
Trong sân im phăng phắc, yên lặng đến mức nghe thấy rõ cả tiếng gió

thổi.

Người nào người nấy giống hệt như những pho tượng, im lặng nhìn

Lục Hải Yến đang thở hổn hển và xác chết.

Lục Thiên Trường rõ ràng cũng kinh sợ, thấy Lục Hải Yến đi về phía

mình, ông ta có vẻ như định bỏ chạy.

Nhưng Lục Hải Yến chỉ ngoan ngoãn đưa chiếc rìu vào tay Lục Thiên

Trường, Lục Thiên Trường cầm lấy theo phản xạ bản năng, ông ta không
biết nói gì, môi mấp máy hồi lâu, rồi bật ra mấy chữ:

"Ngoan… cháu rất ngoan."
Lục Hải Yến đột ngột ngẩng đầu lên, mái tóc dài xõa kín mặt, phía sau

mái tóc ánh lên hai luồng sáng lạnh băng dữ dội. Tiếp đó, môi cô cuốn lên
như một con ác thú, lộ ra hàm răng trắng nhởn.

"A..." Lục Hải Yến hét lên.
Tiếng thét tựa như một thanh kiếm, đâm vào màng nhĩ của tất cả mọi

người. Cách đó không xa, đám quạ trong một vạt rừng kinh hãi kêu quàng
quạc, vừa kêu vừa bay về phía xa.

Dường như đến lúc thở hết toàn bộ không khí trong lồng ngực, tiếng

thét của Lục Hải Yến mới dần dần dừng lại. Răng cô vẫn lộ ra ngoài đôi
môi khô nứt, một vệt nước dãi từ khóe miệng chảy xuống.

Cô cúi đầu, khom lưng cõng bà quả phụ họ Thôi đã ngất lịm, chậm rãi

bước đi, không hề nhìn Phương Mộc.

Cho đến lúc Lục Hải Yến và bà quả phụ họ Thôi đi khuất vào làng,

đám người mới dần dần cử động. Không ai nói gì, từng người một lần lượt
rời đi. Loáng một cái, trong sân chỉ còn lại Lục Thiên Trường, Lục Đại
Xuân, Phương Mộc và mấy người làng.

Còn có Lục Hải Thao, người đã cứng đờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.