SÔNG NGẦM - Trang 252

Lục Thiên Trường nói thầm mấy câu với Lục Đại Xuân, tiếp đó, Lục

Đại Xuân liền sai mấy người trong làng kéo xác Lục Hải Thao đi. Mấy
người còn lại đi tới vây chặt Phương Mộc.

Sau nỗi sợ hãi tột cùng, Phương Mộc đã bình tĩnh lại, anh thở ra một

hơi, nhìn Lục Thiên Trường mỉm cười.

"Đến lượt tôi rồi, đúng không?"
"Không." Không ngờ Lục Thiên Trường lắc đầu, "Tôi không muốn

giết anh. Anh đi đi."

"Sao?" Phương Mộc trợn tròn mắt, "Tại sao ông không giết tôi?"
"Đúng thế, tại sao tôi không giết anh?" Lục Thiên Trường châm một

điếu thuốc, vẻ mặt rất thoải mái, "Nếu anh kể lại sự việc ngày hôm nay cho
người khác nghe, họ cũng sẽ hỏi như vậy."

"Ồ." Phương Mộc ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu, "Không ai tin tôi,

đúng không?"

"Tôi có thể khiến cho cái làng này chưa từng có Lục Hải Thao và Lục

Tam Cường." Lục Thiên Trưởng phả ra một hơi thuốc, "Nhưng anh lại
khác, nếu anh mất tích, người nhà anh hoặc bạn bè anh sẽ tìm kiếm khắp
nơi, có thể họ sẽ tìm đến đây. Tôi không muốn như vậy."

"Cho nên…"
"Cho nên anh quên nơi này đi." Lục Thiên Trường ngắt lời Phương

Mộc, "Coi như tất cả những chuyện này đều chưa bao giờ xảy ra. Nếu anh
không định tự chuốc lấy vạ vào mình. Có điều tôi cảnh cáo anh, nếu anh
quay lại đây, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu."

Phương Mộc nhìn chằm chằm vào ông ta vài giây, rồi cụp mắt xuống,

"Được."

"Bỏ lại toàn bộ đồ đạc của anh." Lục Thiên Trường giơ tay vẫy Lục

Đại Xuân, "Tôi cho xe đưa anh ra khỏi đây."

Dứt lời, ông ta giẫm chân lên đống máu đã đông cứng trên mặt đất,

quay người bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.