SÔNG NGẦM - Trang 255

"Xin lỗi chị!" Người thanh niên cuống quýt xin lỗi, nhưng mắt còn

mải nhìn vào người đang nằm trên giường bệnh.

"Trời ạ!" Anh ta vừa nhìn thấy người bệnh, hai hàng lông mày lập tức

cau lại, "Phương Mộc, cậu làm sao lại ra nông nỗi này hả?"

Người bệnh lúc nào cũng im lìm đó mỉm cười: "Tiêu Vọng, có mang

bộ quần áo đến cho tôi không?"

Ưu điểm của Tiêu Vọng là, lúc không nên hỏi tuyệt đối không hỏi.

Đây chính là lí do tại sao Phương Mộc gọi anh ta đến đón mình. Nhưng
người im lặng đến mấy, khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của Phương Mộc
cũng không thể không tò mò. Trên đường trở về thành phố C, Phương Mộc
để ý thấy Tiêu Vọng liên tục nhìn mình qua gương chiếu hậu. Anh mỉm
cười, lập tức thấy vết khâu phía sau đầu đau nhói.

"Ai làm cậu ra nông nỗi này?"
Phương Mộc lắc đầu, không trả lời.
"Gặp rắc rối hả, sao không đến Công an thành phố tìm thêm người?"

Tiêu Vọng ném qua một điếu thuốc, "Đây là địa bàn của chúng ta."

Phương Mộc châm thuốc, rít một hơi, từ từ nhả khói.
"Tôi không muốn làm phiền mọi người."
Tiêu Vọng nhận ra thái độ lấp liếm của Phương Mộc, không hỏi thêm

nữa, đạp hết ga.

Lúc về đến thành phố C đã là giữa trưa, Tiêu Vọng mời đi ăn trưa

nhưng Phương Mộc từ chối, muốn về thẳng nhà.

Nơi quen thuộc, mùi quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, tất cả khiến

Phương Mộc không thể kháng cự lại sự mệt mỏi tích tụ trong mình thêm
nữa. Anh ngã nhào xuống giường, chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy vì vết thương đau nhức, đã thấy thành phố lên đèn.

Phương Mộc nằm yên lặng một lúc, rồi trở dậy lấy hai quả trứng trong tủ
lạnh ra luộc ăn. Lục tìm khắp nơi trong phòng mới phát hiện ra nửa bao
thuốc lá đã bị ẩm.

Không bật đèn, anh châm một điếu thuốc, ngồi trong phòng khách

cảm nhận nỗi đau nhức từ những vết thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.