SÔNG NGẦM - Trang 257

Một cậu thanh niên còn giữ được lương tâm, đã gửi gắm tất cả hy

vọng sống sót vào anh đã chết một cách thảm thương đến thế.

Cuối cùng nước mắt đã trào ra.
Nửa bao thuốc lá nhanh chóng chỉ còn là một đống đầu lọc bừa bãi,

Phương Mộc vẫn không sao thoát ra khỏi phiên tòa của linh hồn mình. Có
lẽ nhận xét của Thái Vĩ về mình chỉ là những lời nói khách sáo. Phương
Mộc không hề phù hợp với nghề cảnh sát, và cũng không xứng đáng được
làm cảnh sát.

Có lẽ giữa bao la cuộc đời, rất nhiều việc đều do số mệnh sắp đặt. Ông

Hình phải rơi vào vòng lao lý; Đinh Thụ Thành phải chết vô cớ; Lục Hải
Thao phải bị giết hại thảm thương sau khi chứng kiến sự thực; Lục Hải Yến
phải biến thành dã thú trong sự điên cuồng của đám người đó.

Nếu thế, tại sao ta phải tiếp tục chiến đấu?
Phương Mộc đột nhiên muốn uống rượu.
Phương Mộc vốn không giỏi uống rượu, tất nhiên không có thói quen

cất rượu trong nhà. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Phương Mộc quyết định ra
cửa hàng thực phẩm. Lúc khó nhọc di chuyển trong hành lang tối đen như
mực, Phương Mộc chợt nhận ra, mình đã yếu đến mức không muốn ra khỏi
nhà.

Tay xách hai chai rượu trắng, ném cho ông chủ cửa hàng một nắm tiền

lẻ, tránh không nhìn vào ánh mắt của bất cứ người nào, Phương Mộc cúi
đầu nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, lúc sắp ra khỏi cửa, bỗng anh thoáng
nhìn thấy chiếc máy điện thoại trên mặt bàn thu ngân.

Anh ngẫm nghĩ rồi bấm số.
"A lô!" Giọng chị Triệu mệt mỏi vang lên trong ống nghe, dường như

còn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Phương Mộc bỗng thấy nghẹn ngào nơi sống mũi, không thể nói nên

lời.

"Ai thế?"
Phải đến mười giây sau, Phương Mộc mới khó nhọc đáp: "Chị à, em

đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.