SÔNG NGẦM - Trang 266

thương…" Phương Mộc nhìn Cảnh Húc, "Tôi tin là anh ta cũng đồng ý tố
cáo các anh đã phạm tội sỉ nhục người khác."

Gã thanh niên xăm mình tức giận nhìn Phương Mộc mấy giây, rồi

quay người đi, cố đá thêm một nhát vào Cảnh Húc, hắn bảo đồng bọn:
"Đi!"

Tiêu Vọng nhìn theo đám thanh niên đi ra ngoài nhà hàng, rồi quay lại

nhún vai nhìn Phương Mộc, nửa trách móc nửa bất lực. Những người xúm
lại xem ở bên cạnh dường như cũng rất thất vọng, lần lượt đi ra chỗ khác.
Quản lý khách sạn đá chân vào Cảnh Húc không chút nể nang: "Này, anh
cũng mau đi đi, đừng có làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng
tôi."

Cảnh Húc từ từ bò dậy, cúi đầu, mặc quần vào, xiêu vẹo đi ra ngoài

cửa. Lúc đi ngang qua người Phương Mộc, hắn ngẩng đầu lên, mấp máy
đôi môi rách toác sưng phồng dường như định nói gì đó.

Phương Mộc nhìn gương mặt bị đánh đến biến dạng của hắn, lạnh

lùng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Chưa dứt lời, Cảnh Húc đã ộc ra một đống máu, ngã lăn xuống dưới

chân Phương Mộc.

Trong hành lang bệnh viện Nhân dân số 2, Phương Mộc ngồi trên

chiếc ghế dài, nhìn Tiêu Vọng đang cầm trên tay mấy tờ giấy đi tới từ đằng
xa.

"Hắn thế nào?"
"Gãy một xương sườn, nứt một xương sườn, tổn thương phổi, rách

môi." Tiêu Vọng nói uể oải: "Không việc gì, không chết được đâu."

Phương Mộc xem qua sổ khám bệnh, "Đã thông báo cho người nhà

hắn chưa?"

"Hỏi hắn rồi, không có người thân trong thành phố."
"Thế thì làm thế nào?"
"Còn làm thế nào được nữa? Đưa hắn về vậy." Tiêu Vọng bĩu môi,

"Trên người thằng chó này còn chưa đến ba trăm tệ, không đủ tiền nằm
viện. Cậu không định lấy tiền túi ra nộp tiền viện phí cho hắn đấy chứ?"

"Ha ha, không đâu." Phương Mộc mỉm cười, "Đi thôi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.