SÔNG NGẦM - Trang 267

Cảnh Húc sống ở một tòa nhà dành cho người thân của nguyên cán bộ

công nhân viên cơ khí, có lẽ là bố mẹ hắn để lại. Tòa nhà này được khởi
công xây dựng vào thập kỷ 90 của thế kỷ trước, không có ban quản lý, chỗ
nào trông cũng tồi tàn thảm hại.

Tiêu Vọng vòng qua bồn hoa mọc đầy cỏ dại, dừng chân dưới tòa nhà,

quay đầu quát Cảnh Húc: "Xuống đi!"

Suốt dọc đường Cảnh Húc chập chờn lúc ngủ lúc thức, nghe thấy tiếng

quát của Tiêu Vọng, gã miễn cưỡng mở mắt ra, đầu tiên là ngơ ngác quan
sát xung quanh, sau khi nhận ra khu nhà mình, gã khó nhọc nhấc chân bước
xuống xe, vừa đặt chân xuống đất, hắn liền oặt người ngã nhào xuống.
Phương Mộc vội kéo lấy cánh tay hắn để hắn không ngã vào một đống cứt
chó.

"Nhanh lên!" Tiêu Vọng bực mình quát: "Mẹ kiếp, đừng có lề mề

nữa."

"Thôi." Phương Mộc nhìn Cảnh Húc đang rên lên ư ử, "Để tôi đưa hắn

lên."

Cảnh Húc ở tầng 3. Cầu thang chỉ có mười mấy bậc, mà mất năm phút

mới lên được đến nơi. Phương Mộc gần như phải cõng hắn. Sau khi đặt hắn
nằm lên chiếc ghế salon, Phương Mộc mệt phờ, mồ hôi đầm đìa khắp
người, anh ngồi phịch xuống trước mặt Cảnh Húc thở dốc.

Nhà Cảnh Húc là loại nhà ở có bố cục kiểu cũ, phòng khách nhỏ hẹp

tối om. Quần áo lót, vỏ lon bia, đầu lọc thuốc lá và tạp chí khiêu dâm vứt
loạn xạ khắp nơi, có thể nhận ra lối sống bừa bãi và sở thích thấp hèn của
chủ nhân căn nhà. Phương Mộc dừng mắt nhìn Cảnh Húc đang nằm nhũn
ra trên salon như một con chó chết, cảm giác thật ghê tởm.

Bỗng nhiên Cảnh Húc khẽ động đậy, hắn sờ mó lung tung trên người.
Thấy hắn cuống quýt sờ mò, Phương Mộc bèn hỏi: "Anh tìm gì?"
"Thuốc lá… thuốc lá…"
Phương Mộc nghĩ một lát rồi lấy ra bao thuốc, châm cho mình một

điếu và ném cho hắn một điếu.

"Anh không nên hút thuốc." Phương Mộc nói thêm một câu, "Cẩn

thận không lại ho ra máu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.