SÔNG NGẦM - Trang 318

"Vâng." Chị Triệu ngơ ngác không hiểu, "Các anh…"
Anh ta hơi cúi người xuống, hỏi từng chữ rành rọt: "Chị có quen

Phương Mộc không?"

Cửa động không lớn, chỉ đủ cho một người lách qua. Đi vào được một

đoạn, Phương Mộc thấy trước mắt tối om như mực. Anh đưa tay định lấy
chiếc đèn pin, mới nhớ ra là chiếc ba lô đã để lại dưới dòng sông ngầm.
May mà vẫn còn chiếc bật lửa, Phương Mộc vẩy sạch nước đọng, thầm cầu
nguyện chiếc bật lửa vẫn còn dùng được. Bật đi bật lại vài lần, cuối cùng
một ngọn lửa nhỏ cũng phụt ra.

Trước mặt là một cái động núi dài, không rõ chiều sâu thế nào.

Phương Mộc nhìn đồng hồ đeo tay, đã năm giờ bốn mươi phút. Anh không
biết mấy cô bé đã chạy được bao xa, cũng không biết, liệu có kẻ nào canh ở
ngoài cửa động, đành liều thẳng tiến về phía trước.

Đi được một quãng, chiếc bật lửa đã nóng đến bỏng tay, Phương Mộc

đành phải tắt đi, mò mẫm đi tiếp một đoạn rồi lại bật lên. Đi được hơn một
trăm mét mà vẫn không thấy bóng dáng mấy cô bé đâu. Phương Mộc nghĩ
bây giờ không cần lo lắng chuyện bị lộ nữa, anh bèn cất tiếng gọi to.

Anh cứ vừa đi vừa gọi, đi tiếp một đoạn thì trước mặt hiện ra một lối

rẽ. Phương Mộc chửi thầm trong bụng, anh chọn lối rẽ bên tay phải, vừa
bước qua chỗ ngoặt, Phương Mộc bỗng nghe thấy một giọng nói nhỏ.

"Chú cảnh sát !"
Phương Mộc vừa ngạc nhiên vừa mừng, vội bật bật lửa soi sáng xung

quanh.

"Các cháu ở đâu?"
"Ở đây ạ!"
Giọng nói vọng ra từ chỗ rẽ. Phương Mộc vội chạy ngược trở lại, men

theo lối đi bên tay trái chui vào động núi, vừa đi được mười mấy mét, liền
trông thấy một chiếc hang nhỏ lõm sâu vào trong, bốn cô bé đang nép sát
vào nhau, thấy Phương Mộc, một cô bé liền khóc òa lên.

Phương Mộc thở phào nhẹ nhõm, khoát tay ra hiệu cho chúng đi ra.
"Sao lại trốn vào đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.