SÔNG NGẦM - Trang 326

Suốt dọc đường, nét mặt cô bé thậm chí không hề thay đổi, ánh mắt cứ

thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa mãi như vậy.

Cho dù cô bé này có liên quan đến vụ án của ông Hình hay không, nếu

cô bé cứ im lặng không nói nửa lời như vậy, liệu có làm nhân chứng được
không? Nhưng Phương Mộc thương tích đầy mình mới đưa được cô bé về,
còn bí mật gửi nó vào cô nhi viện, hẳn là phải có nguyên nhân nào đó.

Trịnh Lâm châm thuốc, rít mạnh một hơi. Cũng không biết liệu cô bé

này có cứu được ông Hình hay không?

Bỗng chiếc điện thoại di động trên bảng điều khiển rung lên, Trịnh

Lâm vội ấn nút bật loa ngoài.

"A lô!"
"Sếp, em nhìn thấy rồi." Giọng Hải mặc dù nhỏ nhưng rất rõ, "Phương

Mộc và mấy đứa bé gái ở bên trong, đối phương có sáu người, một thằng là
Kim Vĩnh Dụ, hai thằng đơ rồi, nhưng trong tay bọn nó đều có hàng. Làm
thế nào bây giờ?"

"Cậu ở đâu?"
"Em ở cửa sổ phía sau, không có kẻ nào phát hiện được đâu, anh yên

tâm." Hải dừng lại một lát, "Sếp, phải làm thế nào bây giờ?"

Trịnh Lâm bắt đầu do dự, anh ta quay đầu nhìn Triển, Triển cũng đang

nhìn anh ta, mấy giây sau, khẽ lắc đầu.

Trịnh Lâm khẽ nheo mắt, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mặt Triển. Triển

biết mình phải đưa ra một lời giải thích.

"Sếp ạ, cả ba chúng ta đều đang bị đình chỉ công tác, nếu còn gây ra

vụ gì, chắc chắn là toi luôn." Triển nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, Phương Mộc
có quan hệ gì với đối phương, chúng ta cũng không rõ. Nếu không liên
quan gì đến vụ của cục trưởng Hình, mà chúng ta mạo hiểm như vậy thì
không đáng."

Triển suy nghĩ một lát, rồi nói thêm: "Anh và Hải là anh em của em.

Còn Phương Mộc thì không."

Trịnh Lâm quay đầu đi chỗ khác. Triển nói có lý, hơn nữa, đối phương

có sáu người, trong tay đều có súng, bên mình chỉ có bốn người, cô bé này
chỉ tổ vướng chân, khả năng chiến thắng rất mong manh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.