SÔNG NGẦM - Trang 366

Lương Trạch Hạo chếnh choáng đi đến nhà vệ sinh, đẩy cửa, cắm đầu

nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Dạ dày khi nãy căng tức, nôn xong đã nhẹ
nhõm hơn, nhưng hắn lại thấy hoa mắt chóng mặt kinh khủng. Đành nửa
ngồi nửa quỳ trên nền nhà, nhắm mắt, thở hổn hển.

Lương Trạch Hạo không nhận thấy cánh cửa vừa bị hắn đẩy ra, đang

từ từ khép lại.

Một bóng người chầm chậm hiện ra.
Phương Mộc đội mũ lưỡi trai, hơn nửa gương mặt bị che khuất, nhưng

có thể thấy rõ cơ mặt anh đang gồ lên. Anh nhìn chằm chằm vào Lương
Trạch Hạo đang nhũn người ra bên cạnh bồn cầu, vừa chầm chậm tiến tới,
vừa từ từ kéo sợi thép trong tay ra.

Đột nhiên anh nghe thấy một tiếng "cách" vang lên ở sau lưng, mặc dù

rất khẽ, nhưng Phương Mộc lập tức nhận ra đó là tiếng mở chốt an toàn của
súng ngắn.

Anh quay đầu lại, thấy một khẩu súng ngắn loại 92 đang chĩa thẳng

vào trán mình.

Phương Mộc bỗng trợn tròn mắt.
Kẻ cầm khẩu súng ngắn là Tiêu Vọng.
Phương Mộc trân trối nhìn Tiêu Vọng, cảm giác toàn thân như đông

cứng lại. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại mấy chữ điên cuồng va
đập vào nhau.

Là anh?
Tại sao lại là anh?
Tiêu Vọng đưa một ngón tay chỉ lên môi, đồng thời lắc lắc khẩu súng

trong tay, ra hiệu cho Phương Mộc đi theo mình. Phương Mộc đã hoàn toàn
mất khả năng tư duy, chỉ còn biết bước từng bước đi theo Tiêu Vọng ra
ngoài.

Tiêu Vọng đi giật lùi ra hành lang, vòng tay mở một phòng VIP đối

diện với phòng vệ sinh, ra hiệu cho Phương Mộc đi vào. Trong suốt mười
mấy giây đó, khẩu súng trong tay anh ta không hề rời khỏi trán Phương
Mộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.