SÔNG NGẦM - Trang 368

người anh ta, lúc nào cũng chực nuốt gọn tất cả mọi thứ xung quanh.

"Cậu đừng có tưởng Hình Chí Sâm tốt đẹp gì." Tiêu Vọng đã hoàn

toàn không định che giấu tâm trạng của mình, "Để đạt được mục đích của
mình, ông ta có thể hy sinh người khác, thậm chí là tính mạng của đồng
đội. Bọn Trịnh Lâm là bằng chứng sờ sờ ra đấy!"

"Trịnh Lâm và đồng đội của anh ấy không chết vì anh Hình, mà là để

cứu mấy đứa bé!"

"Như vậy cũng chỉ coi như là bọn họ tự tìm lấy cái chết." Tiêu Vọng

hứ một tiếng, "Tôi cũng không ngờ là bọn họ lại xuất hiện ở nhà máy thép."

Phương Mộc sững sờ, tiếp đó, toàn thân đều căng cứng.
"Có người nhặt được chiếc vỏ chai trôi dưới sông, đúng không?"
"Đúng. Sáng sớm hôm đó, có công nhân vệ sinh ở động nham thạch

gọi điện cho tôi." Tiêu Vọng khẽ cười một tiếng, "Tôi lập tức nghĩ ngay
đến cậu."

"Chính anh đã thông báo cho bọn Lương Tứ Hải đuổi bắt để giết

chúng tôi đúng không?"

"Không phải là các anh, mà là bốn đứa bé gái." Tiêu Vọng ngồi thẳng

lên, "Tôi không muốn giết cậu. Nếu không, lúc ở Bách Hâm Dục Cung, tôi
đã không cứu cậu ra."

"Hả?" Phương Mộc nhướng mày lên, "Hôm đó người kéo khung chấn

song bảo vệ ra, rồi dọa cho bọn chúng bỏ chạy, chính là anh?"

"Đúng."
"Sao anh biết là tôi ở đó?"
"Rất đơn giản, định vị điện thoại di động. Khi đó, cậu đi đâu tôi cũng

biết." Giọng Tiêu Vọng trở nên ôn hòa hơn, "Phương Mộc, tôi từng nói với
cậu, cậu là một nhân tài. Tôi đã từng muốn kéo cậu gia nhập, cùng tạo dựng
một sự nghiệp lớn. Đã là nhân tài, thì phải thể hiện được giá trị của cậu.
Chính nghĩa, trung thành, những thứ chết tiệt đó chẳng qua chỉ là những từ
ngữ sáo rỗng lừa phỉnh cậu khí khái lao vào chỗ chết. Xã hội này rất hiện
thực, luật chơi của nó hoàn toàn không như cậu tưởng tượng. Một khi cậu
đã rơi vào đó, thì sẽ không bao giờ có cơ hội rút lui an toàn. Cậu muốn tiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.