SÔNG NGẦM - Trang 393

được chuôi của mình, cũng coi như là đã mua bảo hiểm. Kể cả có không
qua lại nữa, cũng vẫn phẳng lặng yên bình. Lục Thiên Trường thì khác, lão
là kẻ tiểu nhân mạt hạng quê mùa. Dạng tiểu nhân mạt hạng quê mùa có ưu
điểm là chỉ biết đến tiền, nhưng nhược điểm cũng là chỉ biết đến tiền.

Nếu tên tiểu nhân này lại tương đối có đầu óc, thêm tí thủ đoạn cay

độc nữa, lại càng nguy hiểm.

Hắn vẫn chờ Lục Thiên Trường chủ động liên hệ. Một là Kim Vĩnh

Dụ đang ở trong tay Lục Thiên Trường, hai là hắn cũng không muốn cho
đối phương nhận ra mình đang chao đảo. Năm trăm nghìn tệ chắc chắn
chưa đủ cho khẩu vị của Lục Thiên Trường, nhưng rốt cuộc lão muốn gì,
lão dựa vào đâu mà đòi hỏi, hắn không tài nào đoán biết được. Cho nên,
Lương Tứ Hải chỉ còn cách đợi.

Cảm giác chờ đợi luôn vô cùng khó chịu, nhất là khi ta không thể đoán

biết được số mệnh phía trước thế nào.

Lương Tứ Hải dập mạnh đầu thuốc vào chiếc gạt tàn. Nếu giải quyết

được triệt để tất nhiên là tốt nhất, nếu không thể...

Chiếc máy điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.
Người gọi điện thoại là một cô gái, nhưng lại dùng máy điện thoại của

Lương Trạch Hạo. Lương Tứ Hải chỉ nghe thấy mấy tiếng "hu hu" nghẹn
ngào trong máy, như thể đối phương đã bị bịt chặt mồm. Tiếp đó, điện thoại
bị cắt đứt.

Lương Tứ Hải gọi lại, nhưng không có người nhấc máy. Hắn vội gọi

cho vệ sĩ của Lương Trạch Hạo.

"A lô?"
"Đại ca của cậu đâu?" Lương Tứ Hải hỏi luôn.
"Ồ, sếp," vệ sĩ nhận ra giọng của Lương Tứ Hải, "Đại ca… với chị

dâu… đang thư giãn."

"Ở đâu?"
"Khách sạn Lệ Tinh… phòng 1408."
"Chúng mày mau lên xem thế nào!"
Khi Lương Tứ Hải vội vã đến phòng 1408, Lương Trạch Hạo đã được

vệ sĩ đưa đến bệnh viện. Nghe nói, Lương Trạch Hạo bị thương rất nặng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.